Mặc dù nhìn qua Úc Ly không phải là người ôn nhu kiên nhẫn gì cả, nhưng tay nghề bôi thuốc của y vẫn đáng giá để Tạ Phỉ cho năm sao.
Nếu không phải thời gian quá ngắn, Tạ Phỉ cũng sắp thoải mái đến ngủ…
Chờ bôi thuốc xong, Tạ Phỉ cảm giác trên người man mát, ngay cả xương cốt cũng nhẹ đi không ít.
Hắn cất thuốc đi, lại lên tiếng cảm ơn Úc Ly, sau đó định xuống phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Vừa thay giày xong, hắn lại bị Úc Ly gọi lại.
“Cậu thêm WeChat, Weibo, Douyin, Tieba, fanpage của tôi vào.”
“…”
Được rồi, ra lệnh thì làm đi, ai bảo Úc Ly là người đẹp tốt bụng chứ?
Tạ Phỉ vốn muốn trực tiếp đi phòng bếp, nhưng lúc đi ngang qua vườn hoa, hắn nhìn thấy Ngân Túc đang lén lén lút lút ở cửa phòng 101, giống như một miếng bánh dính trên cửa.
Rất nhanh, Ngân Túc cũng phát hiện ra hắn, tựa vào vách tường cẩn thận lui về sau một bước.
Tạ Phỉ nheo mắt, đang muốn xách Ngân Túc đi, chợt nghe trong phòng truyền tới giọng Dương Đóa Đóa đột nhiên giương cao: “Em có lòng tốt cùng chị đi giải sầu, nhưng cả ngày chị lại thất hồn lạc phách, vì tên tra nam kia có đáng giá không? Chị không biết chú dì cũng sắp lo muốn chết sao? Cả nhà đều đang lo lắng vì chị đó!”
“Em đừng nói anh ấy như vậy, anh ấy không phải loại người đó—— “
“Hắn còn không phải cặn bã? Lấy gia thế của hắn chú trọng môn đăng hộ đối nhất, tìm tới chị chỉ là vui đùa một chút thôi, nếu không tại sao đột nhiên nói chia tay trước khi kết hôn, còn bốc hơi, liên lụy cả nhà chị trở thành trò cười? Hắn chính là đang đùa chị!”
“Em im miệng đi!”
“Dựa vào cái gì? Em nói sai chỗ nào!”
Mắt thấy hai chị em càng ồn ào càng kịch liệt, Tạ Phỉ dứt khoát vào trong vườn hái mấy bông hoa, dùng cọng cỏ buộc thành bó hoa sau đó lộn lại trước cửa.
Theo tiếng gõ cửa vang lên, tiếng cãi vã trong phòng đột nhiên dừng lại.
Một lát sau, cửa phòng bị kéo ra một kẽ hở.
Mở cửa là Dương Đóa Đóa, thấy Tạ Phỉ thì sửng sốt một chút, “Ông chủ nhỏ?”
Tạ Phỉ giấu hoa sau lưng, cười hỏi: “Sắp đến bữa tối rồi, hai tiểu tỷ tỷ có muốn ăn ở khách sạn không?”
Mặc dù tâm trạng Dương Đóa Đóa không tốt, nhưng cũng không nỡ đen mặt với Tạ Phỉ, cô miễn cưỡng cười một tiếng: “Muốn chứ, có thực đơn sao? Hình như trong phòng không có.”
“Chúng tôi ít khách, không dám dự trữ quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, bình thường đều là làm xong mọi người cùng ăn với nhau.” Tạ Phỉ áy náy giải thích: “Nhưng nếu hai người có ăn kiêng gì, có thể nói cho tôi.”
Hiện giờ phần lớn homestay cũng có lối kinh doanh tương tự, Dương Đóa Đóa cũng không thấy lạ, cô còn mong được ăn cùng Tạ Phỉ kìa, vội vàng nói: “Chúng tôi ăn gì cũng được, cậu cứ tùy ý.”
“Vậy thì sáu rưỡi gặp nhau ở nhà ăn nhé.”
Trước khi rời đi, Tạ Phỉ bất ngờ đưa bó hoa ra: “Hai vị khách quý, vào ở vui vẻ.”
Hắn cũng không để ý Dương Đóa Đóa có phản ứng gì, xách Ngân Túc đi, xa xa nghe thấy Dương Đóa Đóa hô một tiếng “cảm ơn”, Tạ Phỉ khẽ mỉm cười, cảm giác khăn quàng đỏ trước ngực càng tươi đẹp.
Phòng bếp của khách sạn xây ở một bên đình viện, cách phòng ăn không xa.
Vào phòng bếp, Tạ Phỉ mở tủ lạnh ra nhìn một chút trước, ngay sau đó suy nghĩ thức ăn hôm nay.
Ở thế giới cũ, hắn theo bà nội nghiên cứu không ít món ăn gia đình, nhưng giới hạn trong nguyên liệu nấu ăn của khách sạn, cuối cùng Tạ Phỉ quyết định mấy món ăn nhà – canh viên chua, thịt băm xào, cải xanh xào tỏi, bí đao nước chanh, còn có một món canh mướp đắng.
Hai mặn hai chay một canh, các vị khách cộng thêm A Phúc, Tương Phi còn có chính hắn, vậy là đủ rồi.
Diện tích phòng bếp không nhỏ, tổng cộng chỉ có hai cái bếp, đều được Tạ Phỉ sử dụng.
Chỉ nhìn kiến thức cơ bản lưu loát thông thạo của hắn, cũng biết tài nấu nướng sẽ không kém — cho dù là kỹ thuật xắt rau hay nghiêng chảo, hay là yêu cầu phối hợp đảo đều tay, Tạ Phỉ đều rất thành thạo, từng chiêu từng thức nhìn như tùy ý, nhưng lại rất vừa vặn.
Rất nhanh, mùi thơm tràn ngập trong phòng bếp, trong nồi sôi trào tràn đầy mùi chua mê người, khiến người ta phải thèm ăn.
Ngân Túc ngồi canh một bên không chịu được đầu độc, thừa dịp Tạ Phỉ không chú ý, len lén tha đi mấy miếng thịt sống.
Còn chưa nuốt thịt sống xuống bụng, nó đã nhìn thấy ở cửa phòng bếp có thêm một người.
“Ông, ông chủ, loại chuyện nhỏ này làm sao có thể làm phiền ngài tự mình làm chứ?” A Phúc đã xử lý tốt hình dáng lần nữa, xoa xoa tay, mặt đầy tươi cười: “Ngài đi nghỉ ngơi đi, để tôi làm nốt cho.”
Động tác đảo thức ăn của Tạ Phỉ không dừng, quay đầu lại nói: “Anh A Phúc đến phòng ăn ngồi một lát đi, nếu khách tới sớm thì anh chiêu đãi một chút.”
A Phúc do dự đứng tại chỗ một hồi, chắc chắn Tạ Phỉ thật sự không phải là khách khí, liền ba chân bốn cẳng chạy ra cửa.
Sáu giờ một phút, năm món của Tạ Phỉ cơ bản đã hoàn thành, hắn đổ canh mướp đắng vào trong bát, rắc thêm mấy cọng hành cắt nhỏ, thuận miệng sai Ngân Túc đi gọi người.
Đến khi bê bát đến cửa phòng ăn, hắn phát hiện Dương Đóa Đóa đã có mặt, đối phương ngồi đối mặt với A Phúc, một cái tay đang nắm lấy sợi dây đan vào mười ngón tay của A Phúc.
Tạ Phỉ chỉ nghĩ là hai người đang chơi đan dây, thầm nói trò này cũng quá ngây thơ, nhưng tiếp theo liền nghe Dương Đóa Đóa hỏi: “Ngày mai tôi có thể gặp oppa không?”
“Ba cô cũng tới?” Tạ Phỉ đi thẳng vào, đặt bát xuống thuận miệng hỏi.
Dương Đóa Đóa ngẩn ngơ, ngay sau đó cười điên cuồng, “Là oppa! Anh ấy, tôi đang hỏi nam thần của tôi!”
“Xin lỗi xin lỗi.”
Tạ Phỉ còn không đến nỗi quê mùa đến ngay cả “oppa” cũng không biết, chẳng qua là Dương Đóa Đóa không đầu không đuôi hỏi một câu, nói còn rất mơ hồ, hắn mới nhầm lẫn.
“Không có chuyện gì.” Dương Đóa Đóa thật lâu mới ngưng cười, “Nam thần của tôi tên là Úc Ly, ngày mai anh ấy khai máy, đúng dịp tôi và chị họ đến đài truyền hình, liền muốn hỏi có cơ hội gặp anh ấy hay không.”
Tạ Phỉ: “…”
A Phúc: “…”
Dương Đóa Đóa không phát hiện hai người yên lặng bất ngờ, rất hăng hái hỏi: “Ông chủ nhỏ, cậu làm món gì vậy?”
“Canh mướp đắng, hạ hỏa sáng mắt, thanh tâm giải nhiệt.” Đặt bát xuống rồi, Tạ Phỉ thấy Hứa Lệnh Di không có mặt, “Chị họ cô đâu?”
Dương Đóa Đóa nhún vai một cái: “Chị ấy nói không có khẩu vị, lát nữa tôi sẽ mang một phần về.”
“Vậy tôi múc phần của cô ấy ra trước.” Tạ Phỉ nghĩ đến trận cãi vã vừa rồi, ngược lại không thấy bất ngờ. Hắn lại nhìn sợi dây ở đầu ngón tay A Phúc, cũng phát hiện chắc không giống mình đoán — nếu như chỉ là chơi đan dây, tại sao Dương Đóa Đóa lại đột nhiên hỏi tới Úc Ly, “Hai ngươi làm gì vậy?”
Trong mắt Dương Đóa Đóa lóe hưng phấn: “Anh A Phúc đang xem bói bằng dây cho tôi, anh ấy quá giỏi luôn, tính toán bốc quẻ gì đó đều biết.”
Được khách khen ngợi, hơn nữa còn ở ngay trước mặt ông chủ, A Phúc bỗng nhiên nhẹ nhàng, “Nào có nào có, tôi chỉ là rảnh rỗi, tốn một trăm năm nghiên cứu…”
Tạ Phỉ: “Khụ, khụ khụ!”
A Phúc giật mình một cái, vội vàng cười ha hả bỏ qua, lấy lòng hỏi: “Ông chủ có muốn xem không?”
“Trong phòng bếp còn đang nổi lửa.” Tạ Phỉ không có hứng thú thảo luận số mạng mình với người ngoài.
A Phúc lộ vẻ mất mát: “Tôi tính chính xác lắm đó.”
“Vậy thì càng không thể tính…” Tạ Phỉ nhỏ giọng thầm thì, hắn có bí mật lớn đấy.
Lúc rời đi, hắn còn mơ hồ nghe thấy giọng A Phúc, cái gì cẩn thận mất tiền, phải chú ý điện thoại ví tiền gì đó, nhưng Tạ Phỉ nghiêng đầu liền quên mất luôn.
Cho đến khi năm món thức ăn đều được bê lên bàn, Tương Phi mới lững thững tới chậm, cô không nghĩ tới Tạ Phỉ sẽ đích thân xuống bếp, bỗng nhiên vừa chột dạ lại sợ hãi.
Nhưng mà càng khiến cô bất ngờ là
tài nấu nướng của chủ nhân mới — thịt viên vào miệng vừa chua lại tươi, lúc nhai có thể cảm giác được độ đàn hồi rõ ràng, miếng thịt xào với ớt xanh hơi cay, thịt béo nhưng không ngấy, càng nhai rất ngon; bí đao nước chanh vừa chua ngọt lại mềm, cải xanh xào tỏi giòn giòn ngon miệng, ngay cả canh mướp đắng cũng là trong ngọt có chát, dư vị lâu dài.
Toàn bộ quá trình Tương Phi và A Phúc đều an tĩnh như gà mà cắm đầu cuồng nhét, Dương Đóa Đóa cũng không cam yếu thế, kiên trì ăn đến no mười phần mới đặt đũa xuống. Cô thỏa mãn ợ một cái, cầm hộp bên cạnh lên, “Tôi cầm về đưa chị họ trước, anh A Phúc, lát nữa anh lại giúp tôi bói nữa nhé?”
Có ông chủ ở đây, đương nhiên A Phúc sẽ không từ chối, “Vậy tôi chờ cô ở đại sảnh.”
Chuyện kế tiếp đương nhiên không cần Tạ Phỉ làm, Tương Phi và A Phúc ăn chực một bữa, nào còn dám để cho ông chủ lau bàn rửa bát, rối rít giành làm việc.
Tạ Phỉ đang cảm thấy không có chuyện làm, bỗng nhiên điện thoại trong túi quần rung một cái, hắn lấy ra nhìn, màn hình khóa có một thông báo tin nhắn.
Người gửi là Úc Ly, nội dung là một chuyển tiếp.
Tạ Phỉ thuận tay nhấn vào, thấy là một chuỗi tin tức ——
“Bạo! Úc Ly hiện thân ở trấn Thiệu Dương, áo quần xốc xếch mặt mũi tiều tụy, dân mạng không ngừng kêu đau lòng!”
“Khiếp sợ! Nam tài tử đang ăn khách có nghi vấn nợ nần, đạp xe đạp nữ cũ kĩ chán nản ra đường!”
“Tin nóng! Úc Ly hẹn hò với mỹ nam thần bí ở cổ trấn, mắt qua mày lại cử chỉ thân mật ngoài đường, bị chụp lén lại diễn xe bay đại chiến?”
…
Tạ Phỉ cực kì bái phục năng lực tưởng tượng và bịa đặt của đám phóng viên, chỉ có thể hèn mọn mà gửi một chuỗi dấu ba chấm lại.
[Úc]: Bởi vì cậu, hình tượng của tôi đã bị tổn hại.
[Ông chủ Tiểu Tạ]: Thật xin lỗi…
[Úc]: Làm cho tôi chút đồ ăn mang lên.
[Ông chủ Tiểu Tạ]: Không phải anh nói buổi tối không ăn cái gì sao?
Khung đối thoại WeChat lặp đi lặp lại “đối phương đang nhập tin”, nhưng cho đến một phút sau Tạ Phỉ mới nhận được trả lời.
[Úc]: Không phải tôi muốn ăn, chẳng qua là cho cậu một cơ hội chuộc tội thôi.
Tạ Phỉ bị “miệng chê mà cơ thể thành thật” của đối phương chọc cười, hắn thả điện thoại vào túi, đi theo con dơi đang ôm một đống chén bát vào phòng bếp.
Tương Phi đang rửa bát, thấy hắn tới thì trên tay càng dùng sức: “Ông chủ tới thị sát công việc sao, tôi có thể rửa rất sạch sẽ.”
Chỉ nghe “rắc rắc” một tiếng, bát bị bóp nát.
Tương Phi: “…”
Tạ Phỉ nhếch mép một cái nhỏ không thể thấy, cố nén đau tim, “Chị Tương đừng để ý đến tôi, là lão đại của hai người bảo tôi làm ít đồ ăn cho y.”
Tương Phi ngớ ngẩn, “Không phải là y vì giữ vóc người, cho tới bây giờ không ăn cơm tối sao?”
Lúc này Tạ Phỉ mới xác nhận, hóa ra trước đó Úc Ly nói “dễ bị mập” cũng không phải là tìm cớ. Hắn như có điều suy nghĩ, quyết định dùng trứng gà, cải xanh và cà chua phối hợp làm một bữa ăn giảm cân.
Lúc lên tầng, Úc Ly đang mồ hôi như mưa ở trên máy chạy bộ đổ, hô hấp cũng rất vững vàng. Y cũng không quan tâm Tạ Phỉ nấu cái gì, chỉ bảo đặt bát đũa xuống trước, giống như lơ đãng hỏi: “Nghe nói tài nấu nướng của cậu không tệ?”
Tạ Phỉ nhìn về phía Ngân Túc đứng ở trên bệ cửa, không hề khiêm tốn thừa nhận: “Đúng là không tệ.”
“Không phải cậu là cô nhi sao, viện mồ côi có dạy những thứ này?” Úc Ly quay đầu lại, lạnh lùng liếc một cái, Tạ Phỉ sợ đến mức tim chợt ngừng, giả bộ tự nhiên cười một tiếng: “Viện mồ côi quả thật có huấn luyện kỹ năng, còn dạy không ít, hơn nữa lúc nghỉ tôi cũng đi làm ở nhà hàng.”
Trước khi nguyên chủ được đón về nhà giàu đúng là làm thuê không ít việc, Tạ Phỉ không sợ bị vạch trần, chỉ lo nói nhiều lỗi nhiều, vì vậy kiếm cớ chạy ra: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, còn có chút chuyện…”
“Chuyện gì?” Úc Ly lại không chịu bỏ qua cho hắn, từ trên máy chạy bộ xuống, cầm khăn lông xoa xoa tóc.
Tạ Phỉ nhìn Ngân Túc, hàm hồ nói: “Có một cô khách thích xem bói toán, anh A Phúc đồng ý xem giúp cô ấy, tôi cũng muốn đi xem…”
Úc Ly ném khăn lông một cái, “Nhàm chán.”
Tạ Phỉ cũng không phản bác, “Loại chuyện này tin cũng được mà không tin thì thôi, nếu như anh không tin, cảm thấy nhàm chán cũng là bình thường.”
“Tôi không hề không tin.” Úc Ly cầm chai nước suối từ trong tủ lạnh nhỏ ra, giọng khinh thường: “Thế nhưng con dơi kia cũng chỉ có thể tính một vài chuyện lông gà vỏ tỏi không đáng kể, còn không nhàm chán sao?”
Không phải là tùy tiện vui đùa một chút sao…
Tạ Phỉ xem thường, thấy Úc Ly không truy cứu tài nấu nướng của hắn nữa thì cũng thanh tĩnh lại, nửa trêu hỏi: “Vậy như thế nào mới không nhàm chán, xem chuyện sinh ly tử biệt sao?”
Úc Ly chỉ lên một cái: “Tính trời.”
Tạ Phỉ chỉ nghĩ y đang nói đùa, nhưng cũng cổ động tiếp lời: “Không phải nói thiên đạo vô thường sao?”
“Cậu không học về sự vật có hai mặt sao?” Úc Ly uống mấy ngụm nước, nói như chuyện đương nhiên: “Vô thường sẽ có trật tự, có trật tự liền có quy luật, có quy luật đương nhiên có thể tính.”
“Vậy anh có thể tính không?” Tạ Phỉ nghe ra chút hứng thú.
Động tác uống nước của Úc Ly ngừng một lát, lại như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục, chờ uống xong một chai nước, y nắm cổ áo lau miệng, “Tôi cũng không có bản lĩnh kia, cho dù có, cũng không chịu nổi cái giá can thiệp vào thiên mệnh.”
“Giá gì?”
Úc Ly đột nhiên dùng sức bóp dẹp cái chai, xùy một tiếng: “Hồn phi phách tán, không vào luân hồi.”
Tạ Phỉ nhíu mày một cái, thật ra thì vừa rồi hắn luôn cảm thấy Úc Ly đang nói chuyện huyền huyễn – mặc dù thế giới trong sách cũng đã đủ huyền huyễn, nhưng nghe vẫn không có chút cảm giác chân thật nào. Nhưng sau khi nghe câu nói sau cùng của đối phương, lại khiến hắn có chút canh cánh trong lòng: “Nếu thảm như vậy, thật sự có người dám thử nghiệm sao?”
Úc Ly mặt không thay đổi nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu sau mới vẫy tay.
Tạ Phỉ chần chờ đi về trước mấy bước, đứng yên ở vị trí đối diện Úc Ly, đối phương hơi cúi đầu, ghé vào bên tai hắn tràn đầy ác ý nói: “Cậu đoán xem.”
Tạ Phỉ: “…”