Editor : Yume0000
"Tiểu thư cô thực sự là người trong nghề nha!" Nhân viên phục vụ chậc chậc khen ngợi.
Mặc dù gan ngỗng của nhà hàng bọn họ ăn ngon, nhưng cho tới bây giờ cũng không có xem như chiêu bài đồ ăn mà đưa ra.
Chỉ khi bọn hắn nếm thử tất cả đồ ăn, mới phát hiện ra món ăn này quả thực là mỹ thực ẩn tàng riêng biệt.
"Đúng rồi, lần trước tôi có gửi ở này một chai rượu nho trắng cũng làm phiền anh mang lên giúp tôi." Tịch Anh giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì mới nói ra.
"Vâng tiểu thư, cô chỉ cần báo tên cho tôi, tôi sẽ lập tức giúp cô lấy ra." Nhân viên phục vụ trong lòng cảm thán, thì ra là thiên kim hào môn.
Người có thể gửi rượu ở nhà năm sao Michelin này, không phú thì cũng quý.
"Chờ chút." Người chưa từng mở miệng nói chuyện Cố Phạm Đình đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
Mặt nhân viên phục vụ mỉm cười nhìn hắn.
"Hôm nay là tôi mời khách, sao có thể uống rượu của cô, chờ lần sau cô mời khách lại uống. Nhân viên phục vụ, tôi là Cố Phạm Đình, tôi có cất rượu ở đây, anh cứ chọn một chai thích hợp đưa ra đây."
Nghe được ba chữ "Cố Phạm Đình", tay nhân viên phục vụ vô thức run run.
"Ngài, ngài, ngài là Cố Phạm Đình tư lệnh? !" Hắn kìm lòng không được hỏi, âm thanh bên trong không khỏi mang theo một cỗ tôn sùng e ngại.
Một đạo ánh mắt sắc bén của Cố Phạm Đình quét qua, hai chân của nhân viên phục vụ mềm nhũn.
Loại ánh mắt này, nếu chưa từng đi qua chiến trường gột rửa thì tuyệt đối không thể có được!
"Tôi, tôi đã biết, tôi lập tức, lập tức giúp ngài mang tới!"
Nhân viên phục vụ chạy trối chết.
Bởi vì ở rất gần, mắt Ngải Linh Linh đã thấy tất cả những sự việc đang phát sinh này.
Ánh mắt cô ta rõ ràng vừa mới rơi vào một mặt lạnh lùng, nhưng bây giờ hướng về phía Tịch Anh, rồi lại một mặt nhu hoà nhìn tới trên người Cố Phạm Đình.
Tịch Anh thấy ánh mắt của Ngải Linh Linh, liền quay đầu đi, hướng về phía cô ta nói : "Cô nhìn người đàn ông của tôi làm gì?"
[ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của Cố Phạm Đình đối với ngài đã đạt