Chương 36 : Giáo thảo dừng bước, ta có thể trông thấy tâm tư ngươi phía trên nai 2
Editor : Yume0000
[ Đang đọc nhiệm vụ . . . ]
Theo âm thanh máy móc không có chút tình cảm nào của Tiểu Ức Ức vang lên, trước mắt Tịch Anh thoáng hiện từng đoạn hình ảnh.
Nguyên chủ tên là Vưu Lê Nhi, là một người nhược trí, hơn nữa bẩm sinh tai điếc, nghe không được người khác nói chuyện.
IQ của cô luôn duy trì ở trình độ đứa nhóc 5, bởi thế nên thời điểm năm 7 tuổi bị người nhà vứt bỏ, đưa vào viện mồ côi.
Toàn bộ viện mồ côi cũng biết cô là một người nhược trí ( chậm phát triển về tâm thần ở trẻ (Mental Retardation: MR)), hơn nữa lại còn không nghe được người ta nói chuyện, cho nên thường xuyên bị những đứa trẻ khác khi dễ.
Khiến người của viện mồ côi kỳ quái là, mặc dù Vưu Lê Nhi tai điếc, nhưng cô lại biết nói chuyện.
Đây là một chuyện làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, đã không nghe được âm thanh, nên làm sao có thể học được nói chuyện đây?
Cô là học với ai? Học thế nào?
Bởi vì Vưu Lê Nhi là một người nhược trí, cho nên cô không có cách nào miêu tả với những người khác về tất cả những gì cô trông thấy.
Từ khi cô sinh ta, cô đã có thể nhìn thấy trong ngực của mỗi người, có một con nai con.
Ở đại đa số thời điểm, những con nai con này đều chỉ ngồi lặng yên ở chỗ đó.
Chỉ khi nhìn thấy người mình thích, mới có phản ứng.
Vưu Lê Nhi không minh bạch nai con này đại biểu cho cái gì, cô chỉ cảm thấy nhìn nai con phản ứng chơi rất vui.
Cô không nghe được âm thanh người ta nói chuyện, lại có thể nghe nai con nói chuyện.
Cô chính là cùng nai con học nói như thế.
Mỗi ngày cô đều không ngừng đi dạo ở trong viện mồ côi, không phải không có mục đích, mà là đi tìm nai con để trò chuyện.
Đến khi cô chậm rãi lớn lên, mới dần dần hiểu ra, khi nhìn thấy nai con trong ngực một người tưng tưng nhảy loạn, thì có thể là do trong tay hắn đang cầm thứ gì đó, hoặc là do nhìn thấy người nào đó.
Cô nhớ kỹ, lần sau dùng loại phương thức này để đi nịnh nọt kẻ khác.
Cho nên cô ngây ngốc níu những người đi ngang qua bên cạnh lại, nói cho bọn họ biết những chuyện này.
Nhưng mà cô không nghe được người khác nói, vì thế chỉ có thể phối hợp nói.
Không ai nghe Vưu Lê Nhi lầm bầm lầu bầu, cũng nghe không hiểu "Tiểu nai" mà cô