Mặc dù chẳng có mấy tuyển thủ bị thương - tinh thần không tính, nhưng ban tổ chức vẫn quyết định lựa chọn mỗi ngày chỉ đấu một trận. Một phần vì nó đã được thông báo trước, phần khác là bởi những sự kiện giải trí hiếm hoi như thế này có thể giúp kinh tế của làng khởi sắc hơn một chút. Các đấu sĩ tuy thô lỗ, song họ tiêu tiền rất ác, và với những người ở nơi đây thì tiền là trên hết.
Đến tối, khi màn đêm đã phủ xuống, những ngọn đèn được chong lên cả bên trong lẫn ngoài nhà, hòng xua đi những thứ dơ bẩn nhơ nhuốc đang lẩn khuất ngoài kia. Và ở trong tòa nhà to thuộc diện nhất nhì ngôi làng, quán trọ Musket n Ketmus, rất đông người đang quây quần bên bếp lò.
Họ cùng nhau nâng li chúc mừng cho những tuyển thủ đã chiến thắng vòng đấu đầu tiên. Tất nhiên, tiền đều là do những đấu sĩ bỏ ra!
Suy cho cùng thì một vài đồng bạc lẻ cũng chẳng thấm vào đâu, khi họ được hưởng những ánh mắt tán tụng của người khác. Người sống để làm gì, nếu không vì một chút hư vinh?
Những kẻ thua cuộc thì lặng lẽ giấu mình trong góc, liếm láp vết thương tâm hồn như một con sói cô độc, thỉnh thoảng lại ném một vài ánh nhìn cay cú oán độc tới đối thủ của mình. Song cũng có những người thoải mái hơn, ví dụ như Felix chẳng hạn! Cô đang ngồi bên cạnh Vera, vừa thưởng thức món súp nấm kèm bánh mỳ, vừa trò chuyện rôm rả với cô bạn tri kỷ mới quen chỉ vài phút trước.
Thoạt nhìn thì có vẻ khó tin, song nếu ai quen biết hai cô nàng này lâu thì sẽ hiểu. Felix là một người mạo hiểm có tính cách quảng giao, hồ hởi và biết sức mình, nên cô mới có thể sống tới sáu năm liền trên đầu mũi dao như thế này.
Cô nhận ra rằng cho dù cô có đấu lại với Vera thì cô cũng sẽ thua mà thôi, thế nên Felix chấp nhận. Đồng thời trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ điên rồ, là tiến tới và hỏi xem Vera đã dùng cách gì để đánh bại cô!
Cần biết rằng, việc hỏi thăm sức mạnh của đồng nghiệp là một chuyện rất kiêng kỵ, bởi những kẻ đâm thuê chém mướn như thế này chẳng bao giờ có thể tin tưởng được bất cứ thứ gì ngoại trừ vũ khí trong tay.
Rốt cuộc là điều gì đã thúc đẩy Felix làm như vậy, là bởi hương vị lạ lẫm mà ngọt ngào từ cô nàng chiến binh tỏa ra, hay bởi vẻ ngây thơ non nớt thơm mùi sữa trên gương mặt xinh đẹp ấy?
Cô không rõ, chỉ biết rằng khi cô tiến tới lại gần làm quen, cô nhận thấy có một niềm vui nho nhỏ ánh lên trong mắt của Vera. Giống như một đứa trẻ ngại ngùng khi vào lớp học xa lạ, và được bạn bè chủ động tiến tới làm quen vậy.
- Rốt cuộc cô đã làm thế nào? Ý tôi là, cái động tác này ý!
Felix hăm hở vung tay, như thể đang cầm cây gậy vô hình nào đó trong không khí, chọc vào một kẻ địch giả tưởng trước mặt.
- Thật ra động tác đó cũng không có gì phức tạp, tôi nghĩ chắc cô cũng thấy rồi. Vấn đề của nó không đến từ bản thân tôi, mà bởi tư thế của cô không quá thuận lợi thôi. Cô thử cầm cây nĩa này lên xem, cầm một chút ở phần đuôi bằng hai ngón tay!
Felix thử cầm chiếc nĩa lên. Với sức mạnh phi thường của các đấu sĩ thì một cây nĩa này chẳng có chút áp lực nào, tuy nhiên Felix rất nhạy cảm để phát hiện ra chiếc nĩa có vẻ nặng hơn bình thường cô hay cầm.
- Giờ cô thử cảm nhận xem lực cô phải chịu như thế nào khi tôi gõ xuống nhé!
Vera nói xong, liền cầm con dao gõ hai lần lên chiếc nĩa. Lần đầu tiên cô gõ ở gần ngón tay Felix đang cầm, lần thứ hai ở đầu chiếc nĩa. Và chiếc nĩa ngay lập tức bắn vọt khỏi tay Felix, song Vera đã nhanh tay nắm gọn nó trước khi có bất cứ rắc rối nào được gây ra!
- Thật... lạ! Tại sao tôi có thể nhìn được hai lần đó không quá chênh lệch về lực, mà ở lần thứ hai nó lại nặng tới mức làm tôi tuột tay được nhỉ?
- Ha ha ha, nói thì phức tạp, nhưng cô cứ hiểu, đối với vũ khí, chỗ nào càng gần tay mình nắm thì chỗ đó mình chịu lực càng tốt, còn chỗ nào càng xa thì mình chịu lực càng lớn. Hơn nữa... cái này tôi nghĩ hơi nhạy cảm...
- Không sao, có gì cứ nói đi, đâu phải hôm nào tôi cũng có dịp được thỉnh giáo cao nhân!
Dưới sự cổ vũ của Felix, Vera thấy vui lắm. Dù sao thì ngoài Gatrix ra thì cô cũng chẳng nhận được những lời khen hay sự thừa nhận nào từ cộng đồng. Kể cả khi giải cứu thị trấn khỏi âm mưu của Minas, thì cả cô lẫn Gatrix cũng chẳng được tổ chức ăn mừng gì. Có chăng là mấy cô nàng tiếp tân ở Nghiệp đoàn biết mà thôi!
- Tư thế của cô theo quan điểm của tôi là có vấn đề! Cô sẽ rất khó để biến chiêu với tư thế đó...
Trong lúc Vera đang thao thao bất tuyệt, mà chính xác hơn là cả quán rượu đang ồn ào ầm ĩ ăn mừng thì bỗng nhiên cánh cửa quán rượu bật mở! Một kẻ ăn mặc áo trùm kín mít từ tốn bước vào, tiếng đế giày của hắn gõ lộp cộp, lộp cộp lên nền sàn gỗ, vang vọng hoàn toàn trong cái bầu không gian bất chợt bị rút sạch âm thanh này... không có chuyện đó đâu!
Gatrix chẳng có đủ khí thế cũng như hình dạng để tạo nên một hiệu ứng ngầu lòi đến như vậy, và bản thân hắn cũng không hi vọng kết quả đó xảy ra! Gatrix rảo bước về phía Vera, ngồi phắt lên trên băng ghế gỗ. Kế đến, hắn triệu hồi ra một bàn tay bằng lửa cháy hừng hực, lơ lửng trước mặt Felix, giống như một người đang xòe
tay bình thường!
- A!
Đến lúc này thì toàn bộ âm thanh trong quán rượu mới im bặt! Rất nhiều người trong căn phòng này đã từng nghe nhiều lời đồn về các pháp sư, song khi phép thuật được thi triển thì họ mới thật sự thấy tận mắt! Hiệu ứng của nó không khác gì một quả tạc đạn siêu âm ném xuống, khiến cho những người xung quanh bị điếc trong thoáng chốc.
Gatrix nhanh chóng đảo mắt một vòng quan sát những người xung quanh. Hắn không thể thấy được những người ngồi sau lưng mình, song những mục tiêu hắn cần thì đều nằm trong tầm nhìn rồi. Trời phú cho loài Goblin có một thị lực đủ xuất sắc để chúng có thể nhìn được cả đồng tử của một người có đang co hay giãn hay không, thế nên Gatrix phát hiện ra một số chuyện rất thú vị!
Phần lớn người trong phòng có tâm trạng rất ngạc nhiên và có phần lo sợ, điều này dễ hiểu thôi, bởi phép thuật là một phạm trù họ không hiểu biết, trong khi những câu chuyện về các pháp sư thường đậm chất kỳ bí và rùng rợn bí ẩn. Felix đang ngồi trước mặt hắn là một ví dụ điển hình!
Một vài người có vẻ như đã từng nhìn thấy phép thuật trước đó, cho nên trong mắt của họ chỉ có một chút ngạc nhiên, sau đó chuyển dần về bình thản. Đây mới là thái độ thường thấy của đấu sĩ, bởi họ không hiểu sâu về phép thuật, họ không tưởng tượng được chiêu phép của Gatrix đại biểu cho điều gì! Kể cả gã chiêu sinh cũng thuộc nhóm này! Như vậy tổ chức của hắn có người làm phép!
Chỉ có hai người trong căn phòng này có biểu hiện hết sức đặc sắc! Người thứ nhất là Sophia. Gatrix có thể tự giải thích rằng là một đấu sĩ cấp cao đi phiêu bạt đây đó, cô ta đã chứng kiến, và thậm chí đối đầu với không ít các pháp sư để biết rằng, bàn tay lửa của Gatrix là một thứ phép thuật không hề đơn giản chút nào!
Còn người thứ hai...
Gatrix mỉm cười bí mật, xoay đầu khỏi chiếc bàn đang ngồi túm tụm nhiều người nhất trong quán ăn! Họ nghĩ rằng có thể tâng bốc kẻ ngốc để kiếm thêm một chút lợi ích, song ai mới thật sự là kẻ ngốc?
- Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa bao giờ thấy phép thuật à?
Câu nói của Gatrix như một nút bấm chạy tiếp, khiến cho thời gian bên trong căn phòng tiếp tục chảy. Những người ăn uống cúi mặt xuống ăn tiếp, kẻ cầm cốc chúc rượu há miệng nốc từng ngụm, giống như chưa hề có một chuyện gì xảy ra vậy.
- Felix phải không? Ta là Gatrix, pháp sư, rất vui được làm quen!
Cho dù toàn bộ gương mặt của Gatrix đều bị chiếc áo choàng ẩn giấu, song không khó để Felix nhận ra Gatrix muốn cô nắm lấy bàn tay lửa. Đùa gì chứ, chẳng lẽ con nhóc pháp sư này muốn mưu hại cô sao?
- Cô đừng sợ, nó không nóng đâu!
Vera hiểu được sự chần chừ của Felix, bèn lên tiếng giải vây! Cô thậm chí còn đưa tay nắm trước lấy bàn tay lửa - thực tế hành động đó hoàn toàn vô nghĩa! Cho dù Gatrix có thật sự muốn đốt Vera đi chăng nữa thì hắn cũng cần một loại phép thuật cao cấp hơn rất nhiều, chứ mức lửa này thì Vera hoàn toàn miễn nhiễm mà thôi!
Felix hít một hơi thật sâu! Giống như khi cô đã lắng nghe trái tim mình mách bảo để tiến tới làm quen Vera, cô quyết định sẽ tin tưởng người bạn mới quen này một lần! Felix rón rén đưa tay ra, thử chạm vào bàn tay bằng lửa. Nó không nóng như cô tưởng, mà có phần xốp xốp, bồng bềnh rất khó tả!
- Xin... xin... chào... pháp sư tôn kính! Tôi là Felix!
Khi Felix đã lắc nhè nhẹ bàn tay lửa xong, Gatrix bèn dập tắt bàn tay đó đi. Trong lúc Felix đang nhìn lom lom vào bàn tay của cô nàng, thì Gatrix quay sang hỏi Vera.
- Hai người mới làm quen mà đã bắt chuyện rôm rả thế! Đang nói tới chủ đề gì vậy?
- À đấy! Em đang giải thích cho cô ấy tại sao cô ấy lại thua chóng vánh đến thế!
- Vậy sao?
Gatrix trầm ngâm, quay sang Felix. Hắn đưa tay chỉ vào cây đao cô đang đeo sau lưng.
- Cô biết đặc điểm của nó chứ?
- Ồ! Vâng... tôi có biết!
Felix giật mình, hơi lắp bắp trả lời.
- Nói thử xem?
- À vâng! Cây đao này dài một mét, nặng hơn hai mươi cân, được làm từ thé...
- Ý ta không phải như vậy!
Gatrix ngắt lời Felix.
- Cô có cảm thấy thanh đao của cô rất nặng không? Nặng hơn hẳn so với các vũ khí chém một tay thông thường?
- Có thưa ngài!
- Theo cô sức nặng là ưu điểm hay nhược điểm của nó?
Felix cau mày suy nghĩ. Sau đó cô ta cẩn thận trả lời.
- Theo tôi là cả hai! Sức nặng cho phép tôi chém mạnh hơn, song nó cũng khiến tôi bị giảm bớt linh hoạt đi!
- Nếu như vậy tại sao cô còn theo đuổi những động tác màu mè như thể đang cầm kiếm một tay?
Câu nói của Gatrix khiến Felix có phần tức cười! Để bày tỏ sự tôn trọng đối với một pháp sư, cô cố gắng nín cười, tìm cách sắp xếp ngôn từ trong đầu để phản bác lại.