Sau mỗi chiến thắng, là ăn mừng, đây là chân lý tất yếu của các chủng tộc có trí tuệ. Nỗi buồn chia sẻ là nỗi buồn vơi đi, còn niềm vui san sẻ là niềm vui nhân đôi. Những đấu sĩ chiến thắng ngồi lại thành một bàn thật lớn, bày biện đủ thứ đồ ăn thức uống, với rất đông người xung quanh nâng ly chúc mừng.
iếng ca hát, tiếng nhạc cụ hoà trộn với nhau thành một ca khúc khải hoàn dở tệ, lạc tông, nhưng chẳng có ai trách móc bất cứ điều gì.
Trong cái bầu không khí hỗn tạp đó, có một vài kẻ tuy chiến thắng nhưng lại tách biệt hoàn toàn khỏi đám đông.
Đó có thể là một chiếc bàn với ba người mạo hiểm đang cúi đầu lặng lẽ ăn uống. Bầu không khí xung quanh họ đông cứng, đặc sệt, tới mức cả những tiếng ca hát và niềm vui từ những chiếc bàn khác cũng chẳng đủ để tan chảy dù chỉ một chút.
Họ là một tổ đội bốn người, nhưng người thứ tư, kẻ chiến thắng hôm nay thì lại không thấy đông. Một vết rạn vô hình đã xuất hiện trong lòng những người đồng đội vào sinh ra tử với nhau. Không bên nào dám hành động trước, sợ rằng sẽ khiến vết rách trở thành một tình huống không thể cứu vãn được!
Cạnh họ một bàn là người phụ nữ xinh đẹp, với mái tóc màu xõa xuống lòa xòa trên vai. Đôi mắt cô có chút mê ly, như thể đang chìm đắm vào một ký ức xa xăm song đẹp đẽ nào đó. Sophia là người duy nhất trong căn phòng này không ai dám lại gần!
Khác với những người khách khác, họ ngồi một mình, có điều nếu như có người muốn ngồi xuống thì họ cũng chẳng chối từ. Còn với Sophia, hào quang mà cô tỏ ra rất ngắn gọn trong một chữ "cút".
Tất nhiên, là một trong những tồn tại mạnh nhất ở căn phòng này, Sophia có tư cách để làm điều đó!
Và người cuối cùng trong tám người, thiên thần đẫm máu - như cái cách mà những người xem lén lút đặt biệt hiệu cho cô, đang ríu rít bên cạnh kẻ trùm kín mít toàn thân.
Không ai muốn mạo phạm một tồn tại bậc cao như Sophia, song với thể loại bí ẩn như đám người làm phép thì đó không phải là "mạo phạm", mà phải gọi là tránh xa! Những bà mẹ, ông bố giữ rịt lũ trẻ, không cho chúng chạy nhảy gần chiếc bàn Gatrix và Vera ngồi, sợ rằng vị pháp sư đáng sợ nọ sẽ vung tay và biến con của họ thành ếch.
Thực ra pháp sư không am hiểu nguyền rủa, mà cái trò biến hình sinh vật là đặc sản của đám thầy pháp, ví dụ như con bé trong tổ ba-người-im-lặng ngồi kia chẳng hạn. Đám thầy pháp là một thể loại người làm phép mà Gatrix rất không muốn đối đầu, bởi bọn họ không có dấu hiệu phép thuật đặc trưng như những người làm phép khác.
Hắn sẽ phải dành sự tập trung gấp bội nếu như muốn né tránh và phản lại những chiêu trò mà cô nàng đó tung ra.
- Xin thứ lỗi, hai vị có thể dành cho tôi vài phút được chứ?
Một tiếng nói đột ngột xen ngang vào giữa câu chuyện của Vera, khiến cô có đôi phần mất hứng. Đứng trước mặt cô và Gatrix là gã đàn ông có gương mặt rất phổ thông, khí chất phổ thông, trang phục phổ thông. Nếu như ném ông ta vào giữa đám đông thì Vera tuyệt đối tự tin khẳng định, cô sẽ không bao giờ nhớ được ông ta đang đứng ở đâu.
- Có chuyện gì sao?
Gatrix từ tốn đặt chiếc bát đựng súp xuống. Hắn vừa giơ ngón tay ám hiệu cho Vera biết người trước mặt là một "nhân vật nguy hiểm, cần phải hành xử cẩn thận". Cả hai có rất nhiều những quy ước dấu hiệu ngầm với nhau, dùng để truyền tải thông tin một cách kín đáo.
- Xin chào vị pháp sư tôn kính! Tên tôi là Ramus, và tên ngài là...?
- Vô danh tiểu tốt thôi, không cần nói ra làm gì cho mất mặt!
Ramus có vẻ hơi sượng mặt lại trước câu trả lời của Gatrix, song nó chỉ xẹt qua rất nhanh như một thoáng bối rối, trước khi Ramus lấy lại thế chủ động.
- Nếu như vậy xin cho phép kẻ hèn này gọi ngài là...
- Không cần rườm rà như vậy! Nói ra mục đích của ngươi đi!
Gatrix vẫn lạnh nhạt trả lời Ramus. Dù là người làm nghề giao tiếp nhiều, song dùng mặt nóng dán vào mông lạnh của người khác, nhất là những người không phải mục tiêu thật sự là hành động rất phí thời giờ, thế nên Ramus lập tức xoay qua Vera!
- Xin chào tiểu thư Vera! Hai ngày vừa rồi cô đã có một màn trình diễn rất đặc sắc! Phải nói là mỗi trận đấu của cô đều đem lại cảm hứng rất nhiều cho các tuyển thủ khác, giống như một làn gió mới xua đi sự ngu muội của chúng tôi vậy!
Hai má Vera phơn phớt ửng hồng khi nghe những lời khen có cánh này của Ramus. Những lời khen của Gatrix dĩ nhiên là tuyệt vời, song với câu từ hoa mỹ bay bổng thế này thì cô lần đầu tiên được trải nghiệm, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
- Ngại quá a hi hi! Ông nói quá rồi!
- Không tiểu thư Vera! Tôi nói thật đấy! Những lời vừa rồi của tôi đều phát ra từ tận đáy lòng! Cô biết không, kể từ khi chiến kỹ lên ngôi, chẳng còn ai chịu quan tâm những kỹ thuật chiến đấu cổ điển này nữa, bởi họ cho rằng chiến đấu giờ chỉ cần xem chiến kỹ của ai mạnh hơn, dùng được nhiều hơn là người đó sẽ thắng.
- Có chuyện đó sao?
Vera đặt cùi chỏ lên bàn, chống cằm lên bàn tay, nhìn về phía Ramus đầy hứng thú. Gatrix ở bên cạnh cô không nói năng gì.
- Thật vậy thưa cô! Xin thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, nhưng
ai là người dạy cô những kĩ thuật này nhỉ?
Vera suýt chút nữa định buột miệng, à không... đưa ra những dấu hiệu ám chỉ Gatrix là thầy cô. Rất may là cô đã kiềm chế được bản thân! Đối với Ramus, chỉ cần một động tác khẽ nhích cổ, đảo mắt, mở môi thôi là đủ để ông ta phân tích ra quá nhiều thứ rồi. Cô mỉm cười đáp lời.
- Cái này là tôi tự mày mò, một phần nữa là mô phỏng cách chiến đấu của loài thú vật.
- Thật vậy ư?
Ramus không giấu nổi sự tò mò, khiến cho Vera đắc ý không thôi. Gatrix và cô đã thống nhất rằng, nếu như có ai hỏi cô kỹ thuật chiến đấu của cô đến từ đâu, thì phải nói là do bản thân tự khai phá ra.
Giống như việc Vera giấu kín thân phận pháp sư của mình, việc duy trì hình tượng Gatrix là pháp sư yếu đuối bí ẩn cũng có thể gây ra những bất ngờ không thể đong đếm.
- Xin hỏi pháp sư tôn kính đây và tiểu thư Vera, không biết tôi có thể dành một chút xíu riêng tư với tiểu thư Vera không?
- Cái gì?
Vera cau mày hỏi. Nhưng trước khi Vera kịp nói gì thêm thì Gatrix đã đứng bật dậy, rời khỏi ghế!
- Ta sẽ quay lại sau!
- Cái gì!
Vera lặp lại câu hỏi một lần nữa, với sắc thái khác hẳn. Còn Ramus quay sang nhìn hắn, trong mắt lóe lên sự cảm kích và tán thưởng.
- Hãy nghe những gì người đàn ông nói, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện thêm!
Gatrix đưa tay đặt lên vai Vera vỗ nhè nhẹ. Hắn có thể cảm nhận cơ thể của cô đang căng thẳng, cứng đờ. Sự an ủi này của hắn giúp Vera có phần nhẹ nhõm hơn, vậy nên cô quyết định ngồi xuống. Gatrix đưa miệng lại ghé sát vào tai Vera thì thầm.
- Anh sẽ không đi lâu đâu! Nhớ nghe cho hết rồi kể lại cho anh nhé!
- Lát nữa em sẽ tính sổ với anh!
Gatrix cười khẽ, đưa tay lên vuốt ve má cô, rồi rời đi về phía sau quán ăn.
...
Trăng hôm nay rất đẹp. Gatrix hít một hơi thật sâu, lấp đầy hai lá phổi bằng mùi lành lạnh của màn đêm, rồi ngồi xuống bên cạnh một núi thịt! Gã khổng lồ đang ngồi co chân, tựa cằm lên đầu gối ngắm quả cầu màu xanh biển đang lơ lửng trên bầu trời.
Chẳng còn Cyrax kẻ ngờ nghệch trong mắt đám đông, cũng không phải Cyrax hung thần khi hành hạ Andersen trên sàn đấu chiều nay. Ngồi bên cạnh Gatrix lúc này chỉ còn là một người đàn ông mong manh, mang trong người rất nhiều tâm sự, và hi vọng có một chút khoảng trống cho riêng mình.
Nếu như Gatrix là một người bình thường, chắc chắn hắn sẽ không mất trí tới mức ngồi cạnh Cyrax như thế này, song Gatrix nào phải người bình thường. Nhắc lại cho đúng, hắn còn chẳng phải là người!
Song Gatrix lại có trí tuệ siêu đẳng hơn bất cứ người bình thường nào, đủ để hắn biết cần phải làm gì trong những thời điểm thế này. Hắn đặt tay lên trên tảng lưng đồ sộ lực lưỡng của Cyrax!
Trong một thoáng, Cyrax đờ người ra trước hành động "quá bạo" này. Thế rồi toàn thân tên khổng lồ mềm ra, khi hắn vùi mặt vào giữa hai gối, người run lên bần bật. Phía bên cạnh hắn, Gatrix chỉ im lặng đưa tay xoa dọc lên dọc xuống lưng hắn, như cách một người mẹ an ủi cậu con trai của mình.
Một người càng tỏ ra mạnh mẽ, chỉ càng chứng tỏ nội tâm của họ yếu đuối mà thôi! Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Gatrix đã thấy rõ sự bất lực Cyrax trông mối quan hệ kì dị của hắn với những người đồng đội rồi.
Cyrax diễn rất khéo, Gatrix hiểu điều đó, nhưng con người thực sự của Cyrax đang gầm thét, tìm mọi cách để thoát khỏi lớp vỏ bọc giả dối kia thì làm sao thoát nổi khỏi mắt của Gatrix. Bởi hắn đã từng giống như Cyrax, loay hoay mất phương hướng trước những con đường.
Đàn ông chưa bao giờ lớn lên, họ chỉ to ra! Và một đứa trẻ nếu như lớn quá nhanh, sẽ rất dễ bị những con đường cuốn trôi đi, trôi mãi tới khi lọt vào vực thẳm không đáy! Gatrix đã thấy thứ gì ở cuối con đường, và hắn không muốn nhìn thấy một phiên bản khác của mình lại đi theo con đường đó.
- Nếu chúng ta còn gặp, ta sẽ kể cho cậu những câu chuyện rất thú vị!
Tiếng của Gatrix tan vào trong màn đêm, tựa như những cơn gió se lạnh chạy vùn vụt qua những con đường vắng lặng, len lỏi qua từng ngóc ngách trên người Cyrax.
Thứ duy nhất khiến Cyrax khẳng định gã không tưởng tượng ra câu chuyện vừa rồi, là một chiếc lọ đựng chất lọng màu đỏ lấp lánh, sáng rực lên dưới ánh trăng, đang đặt trên bậc thang bên cạnh hắn.
Và cảm giác ấm áp của bàn tay nơi lưng trái của hắn nữa!