Bạo Chúa

Chương 125: Ngày thi đấu thứ ba


trước sau

Khi Vera mở cửa bước ra khỏi xe ngựa, cô chợt giật mình thảng thốt:

- Ôi sao trời mưa to thế!

Mưa đã đổ trên ngôi làng nhỏ suốt từ đêm hôm qua đến giờ, và cho tới tận sáng nay vẫn chưa ngứa, có chăng là không còn xối xả nữa. Gatrix đứng phía dưới xe ngựa, một tay cầm cán gỗ, phía trên là nhiều thanh gỗ nhỏ hơn cắm xòe ra, xếp thành hình một cái chóp hơi nhọn, sau đó được phủ lên một lớp vải đã qua xử lý chống thấm. Vera tức cười hỏi:

- Anh đang làm gì vậy?

- Tránh mưa, không thấy sao? Mau mau xuống đây, cầm lấy cái ô này!

Gatrix giục Vera bước xuống, dúi vào tay cô một cái "ô" khác. Vera nhìn Gatrix đầy khó hiểu.

- Chúng ta hoàn toàn có thể dùng phép thuật để gạt mưa ra mà?

- Hôm nay anh định bán thứ này, và còn gì trực quan hơn là chúng ta sử dụng chúng chứ! 

Gatrix mỉm cười đầy ranh mãnh. Trong chiếc nhẫn của hắn còn khoảng hai chục cái ô như này nữa. Do giới hạn vật liệu nên Gatrix không thể xử lý được ô gấp vào, nhưng chẳng quan trọng lắm, miễn sao hắn cho người bình thường thấy thứ này có thể tránh mưa là được rồi!

...

Trên quảng trường lúc này chỉ còn thưa thớt một số người, không còn đông đúc được như hôm qua. Phần lớn trên người họ mặc những bộ áo đan từ lá khô, đầu cũng đội những chiếc nón từ lá khô. 

Đây là một kiểu áo tránh mưa khá cổ điển, nó lợi dụng cơ chế chống thấm của một số loại lá phơi khô. Không chỉ làm áo mưa, mà chúng còn có thể dùng để lợp mái nhà nữa, thế nên mới có câu mái nhà tranh.

Tính cả Vera thì tám tuyển thủ thắng cuộc hôm qua đều đã tề tựu đầy đủ ở quảng trường. Gatrix trộm liếc Cyrax, có vẻ như gã khổng lồ và đồng bạn đã tạm thỏa thuận được, thế nên họ vẫn đứng cạnh nhau, chỉ có điều trông mặt ai cũng khá nặng nề. Rồi hắn lại liếc sân đấu.

Đúng như Gatrix dự kiến, cát khi gặp nước sẽ bắt đầu hút, tạo thành một bề mặt trơn trơn cưng cứng giả bộ. Những người bước lên trên bề mặt cát này lúc đầu sẽ cảm thấy hơi dinh dính, song càng di chuyển, cát sẽ càng thêm lún, cho tới khi chân chúng ta bị cát nuốt hoàn toàn. 

Tất nhiên không có chuyện cát lún có thể dìm chết một người được, nguyên lý liên quan tới lực đẩy khá là phức tạp, nhưng nếu như chỉ lún một phần cơ thể thì không có vấn đề! Và khi các tuyển thủ cảm nhận cát lún tới một trình độ nhất định rồi thì sẽ hiểu cái gì gọi là đeo cùm vào chân. 

Và thực chất phép Bùn lầy cũng hoạt động trên nguyên lý này, khi nó hóa lỏng một diện tích nhỏ đất để bẫy kẻ địch tiến vào.

Có một lời đồn khá phi thực tế về các đầm lầy là nếu bị rơi vào đó, người ta sẽ bị đầm lầy nuốt chửng. Thực chất thì đầm lầy cũng chỉ là một dạng cát lún ướt, khi chìm vào đầm lầy thì chỉ ngập tới cỡ nửa người hoặc hai phần ba người là cùng. 

Thường thì nạn nhân sẽ bị những thứ phi-đầm-lầy giết chết, như cơn đói, bệnh tật, kiệt sức, hoặc tệ hơn là một thứ gì đó luồn lách bên dưới lớp bùn, chứ đầm lầy sẽ không nhấn chìm được nạn nhân của nó.

Trên đây là những gì Gatrix vừa tìm hiểu được khi lục lọi lại kí ức. Cần nhớ rằng những tri thức này chỉ đúng ở các thế giới kia, chứ ở Avalon này, rất có thể có những nguyên tắc vật lý không áp dụng được, bởi cấu tạo hóa học của vật chất khác đi chẳng hạn!

- Chết tiệt, đúng là một thảm họa! 

Gatrix làu bàu, trong khi trưởng làng đang đứng trên bục, dùng một dụng cụ phép thuật khuếch đại giọng nói để thông báo về ngày thi đấu thứ ba. Đứng sau lưng ông là một cô gái, tay cầm chiếc ô che mưa cho cả hai - ô từ đâu ra, còn phải hỏi sao?

Hai mươi chiếc ô của Gatrix đã bán hết cho toàn bộ những người đội mưa tới xem ngày thi đấu thứ ba này, đến cả chiếc ô bản thân hắn dùng cũng đem bán nốt cho Sophia - cô nàng có vẻ rất tò mò với món đồ chơi mới này. Còn Vera thì sống chết không chịu bán ô!

- Đây là quà tặng của anh cho em, đừng hòng em đem cho đám người ngoài kìa!

Đối với sự cố chấp của con bé, Gatrix chỉ biết nhún vai.

Phía trên kia trưởng làng đã bắt đầu thò tay vào hòm bốc thăm, rồi xướng lên tên của hai tuyển thủ thi đấu trận đầu tiên. Cũng như thường lệ, hai đấu sĩ này đều cầm theo mình một thanh vũ khí dài. Sớm thôi những con cừu non này sẽ hiểu cái gì gọi là bẫy người!

- Để ý kỹ trận đấu này nhé nhóc! Sân cát ướt khác hoàn toàn so với cát khô đấy!

- Có phải... là sàn đấu cao hơn so với hôm qua không, hay em bị ảo giác?

Gatrix rót cho Vera một cốc trà ấm, gật đầu tán thưởng. Tranh thủ trước khi trận đấu đầu tiên diễn ra, hắn và Vera đã bày ra những chiếc bàn. Với những chiếc bàn này, Gatrix cắm vài cây lọng cỡ lớn. 

Nhiều lúc Gatrix thật sự cảm thán, khi cường độ thân thể đạt tới một mức nào đó thì có rất nhiều thứ bỗng trở nên đơn giản vô cùng. Những chiếc lọng này hắn chỉ cần vài phút là tạo xong một cây, khi những thân gỗ trong tay Vera cứ mềm như bơ vậy!

- Đúng vậy, sân cát hôm nay thoạt giẫm lên em sẽ thấy nó khá cứng, song đó chỉ là sự giả tạo tạm thời. Càng giẫm, em sẽ càng phá hủy trạng thái cân bằng của cát và nước bên dưới, và dẫn tới tình trạng cát lún.

Hai đấu thủ đã
tiến vào sàn đấu. Cả hai bọn họ lập tức dừng khựng lại ngay khi chân chạm vào cát!

- Ô, sao cát hôm nay không còn trơn lún nữa?

- Tuyệt vời! 

Cả hai nhảy cẫng lên, vứt bỏ món vũ khí dài không thuận tay, sau đó chạy băng băng về phía nhau. Tiếng binh khí chạm vào nhau chát chúa báo hiệu trận đấu đầu tiên đã bắt đầu!

- Những trận đấu đầu tiên sẽ đơn giản nhất, vì lúc này kết cấu của cát còn chưa bị phá hủy nhiều. Tuy nhiên những trận đấu tiếp theo thì anh không dám chắc đâu! Hãy nhìn cô nàng kia kìa!

Vera nhìn về hướng tay Gatrix chỉ. Sophia lúc này đang khoanh tay trước ngực, trên mặt biểu lộ vô cùng nghiêm túc. Chiếc ô cô mua cả Gatrix đang được kẹp vào một bên nách, dù cả Gatrix lẫn Vera đều không tin có giọt mưa nào chạm nổi vào cô nếu như Sophia không muốn!

Nói đến đây, Gatrix lại liếc nhanh về bên phải. Ở nơi đây có một đoàn bốn người đang đứng. Chàng trai phong trần đứng ở trung tâm, với hai cô gái xinh đẹp bao xung quanh, mỗi người cầm một chiếc ô, tranh nhau che cho anh khỏi bị ướt. 

Và một kẻ cao lớn, đứng có phần tách biệt ra, trông hơi lạc quẻ. Anh ta cũng cầm một chiếc ô, và ngả chiếc ô này về phía trước để che cho cô nàng cung thủ xinh đẹp đang ôm một tay của chàng kiếm sĩ. Nửa người phía sau của gã khổng lồ ướt đẫm nước mưa, song hắn chẳng mảy may quan tâm, cũng như người con gái được hắn che mưa cũng chỉ nhìn vào chàng trai trước mắt. 

Gatrix khẽ lắc đầu, thì thầm bên dưới chiếc áo choàng trùm kín đầu.

- Thằng ngốc!

Trận đấu đầu tiên kết thúc có phần khá ngớ ngẩn, khi một trong hai đấu sĩ bỗng dưng ngã chầm về phía sau, và để đối thủ đè lên đánh. Cuối cùng anh ta buộc phải dùng đấu khí, và bị xử thua.

- Tại sao?

Vera có phần ngờ vực hỏi lại Gatrix. 

- Vì cát trơn chứ sao! Mới chỉ thấy bề mặt nó rắn một chút đã tưởng là cứng như đất nện à! Khi em giẫm thẳng trên nền cát thì lực của em nén xuống, bị cát và nước đẩy lại nên không thấy khác biệt. Chứ khi em có động tác trượt lên trượt xuống, thì sức bám của hạt cát sao mà chắc được như mặt đất thông thường.

Trận đấu thứ hai cũng vẫn không phải là Vera, mà diễn ra giữa hai cặp tuyển thủ còn lại. Thật đáng buồn là đến tên của họ cũng chẳng được Vera nhớ! Trong mắt cô, giải đấu này ngoài Sophia và kẻ chép bài Cyrax ra thì chẳng còn ai xứng đáng đánh một trận.

Gatrix nhìn Vera đầy lo âu. Sự hung hăng và xốc nổi của Vera đã gia tăng đáng kể dạo gần đây, và điều khiến Gatrix lo lắng là bởi hắn không biết đó chỉ là một cảm xúc nhất thời do nội tiết tố của cô nàng không ổn định, hay do nguyên nhân gì khác nữa! Gatrix đưa ánh mắt nhìn về phía giữa lưng của Vera đầy sâu kín.

- Ồ!

Vera đột nhiên thốt lên! Gatrix xoay tầm mắt về phía sàn đấu, và thấy cả hai gã tuyển thủ đã bị kẹt chân xuống nền cát! 

- Đây là có chuyện gì xảy ra?

- Trọng tài đâu? Giải thích đi!

Nhất thời tiếng huyên náo vang lên khắp nơi, cả trên lẫn dưới sàn đấu. Trưởng làng vội vàng cầm theo dụng cụ tăng khí, lớn tiếng hô.

- Kính xin các vị yên tĩnh! Trận đấu vẫn sẽ cử hành như bình thường! Mọi thứ đều đã nằm trong tính toán của ban tổ chức! Sẽ không có chuyện các tuyển thủ bị cát lún chết đâu!

Gần như cùng một lúc, tất cả những người trên quảng trường đều xoay đầu nhìn về phía hai kẻ đang ngồi trên chiếc bàn trà. Hôm nay Gatrix vẫn bán nước, nhưng không bình luận trận đấu, bởi nhân khí không đủ, hơn nữa tiếng mưa lào xào như thế này cũng làm ảnh hưởng khá lớn tới chất lượng buổi bình luận của hắn. Vera quay sang nhìn Gatrix đầy ngạc nhiên!

- Tại sao bọn họ lại nhìn em thế?!

- Vì nếu bàn tới khả năng "vô tình đánh chết" đối thủ thì em là đối tượng có khả năng lớn nhất chứ sao!

Gatrix khịt mũi coi thường. Vera cau mày, nghiêm túc nhìn Gatrix.

- Những gì anh dạy em có thể gây chết người sao?

Gatrix rất muốn nói, sao lúc em chọc vỡ cổ họng Felix thì lại không cảm thấy gì, nhưng hắn nuốt được câu trả lời đó xuống cổ họng. Thay vào đó, Gatrix đưa tay siết nhẹ vai cô.

- Yên tâm, trước khi xảy ra chuyện không mong muốn, anh chắc chắn sẽ dừng em lại, thế nên cứ đánh hết sức đi, đừng có ngần ngại!

Vera hơi nhướn mày, rồi cô khẽ cụp mi.

- Em... chưa sẵn sàng!

- Anh hiểu! Thế nên anh đã nói là anh sẽ dừng em mà! Cứ đánh hết sức, khi tới giới hạn anh sẽ nhắc em! Em không tin anh sao?

Vera trả lời hắn bằng một nụ cười rạng rỡ chói lòa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện