Cyrax dùng tay còn lại tì vào vách đồi, men theo con đường trơn trượt, đuổi theo bước chiếc xe ngựa. Giờ khi không còn bị cảm giác từ bỏ đeo đuổi, hắn thấy mọi thứ trở nên đơn giản và lạc quan hơn rất nhiều.
Cho dù lần này không tìm được Gatrix, Cyrax cũng sẽ thử thay đổi! Việc hắn đứng lên trong cơn mưa đó không chỉ đơn thuần là nỗ lực muốn thoát ra khỏi vòng lặp của sự bế tắc, mà còn hơn thế rất nhiều!
Đó là những gì Cyrax nghĩ, còn thực tế thì hắn chỉ đang hồi quang phản chiếu mà thôi! Giống như ngọn nến trước khi tắt, bao giờ cũng cháy bùng lên dữ dội, cống hiến vẻ đẹp cuối cùng của mình cho thế gian, để rồi ngay sau đó là sự lụi tàn!
Cyrax nghĩ rằng hắn đang khỏe lại, song thực chất hắn chỉ còn cách bờ vực bất tỉnh trong gang tấc. Nếu gặp may, hắn sẽ tỉnh lại kịp thời nhờ cường độ cơ thể mạnh mẽ phi thường của mình.
Còn xui xẻo hơn, hắn mà bị cơn mưa đẩy trôi ra mép đồi, lăn xuống dưới kia, với một cơ thể yếu ớt như này thì chỉ có duy nhất một kết cục cho hắn, đó là cái chết!
Cuộc sống chưa bao giờ là một câu chuyện cổ tích, nơi chúng ta chỉ cần cố gắng là sẽ đạt được đến đích. Hiện thực luôn luôn phũ phàng, và chỉ có cơn mưa là nhân chứng duy nhất, chờ đón sự hủy diệt của một chàng trai đã lỡ chìm quá sâu xuống đáy cát!
Dù anh ta có vùng vẫy như nào, thì cũng chẳng thể thoát được khỏi vòng xoáy của sự thất bại!
Và rồi Cyrax, sau khi bước qua một đoạn ngoặt, nhìn thấy chiếc xe ngựa bốn bánh, đang đỗ sát vào vách núi!
Từ khung cửa sổ, một thứ ánh sáng màu vàng ấm áp tỏa ra, kéo theo đó là mùi thơm nức mũi của đồ ăn vừa nấu xong! Dù cho cơn mưa lạnh giá xối thẳng từ trên không trung xuống, cũng chẳng có cách nào ngăn cản được thứ mùi quyến rũ hấp dẫn kì lạ này len lỏi vào trong lỗ mũi Cyrax.
Thứ ánh sáng và hương vị này khiến hắn nhớ tới bản thân khi còn bé, khi hắn vẫn còn một nơi để gọi là nhà! Cyrax bật cười ha hả, đưa tay lên quệt nước trên mắt, là nước trên mắt, không phải nước mắt đâu! Có đánh chết, Cyrax cũng không thừa nhận hắn đã khóc chỉ với chừng đó kích thích!
Giống như một kẻ đắm tàu, trôi lờ lững giữa biển mênh mông, đen kịt, và bên cạnh hắn chỉ có duy nhất một miếng ván gỗ bấu víu vào! Cái cảm giác nhỏ bé, cô độc, rùng rợn đó cũng giống như tâm trạng lúc trước của Cyrax, khi hắn nghĩ mình sẽ lại trượt trở về cuộc sống tối tăm mịt mù.
Và chiếc xe ngựa lúc này giống như ngọn đèn của người lái tàu cứu hộ, soi hú họa trên bờ biển, tìm kiếm người còn sống sót!
- Tôi ở đây! Cứu tôi với!
Cyrax thì thào trong miệng, bởi hắn chẳng còn chút sức lực nào để thốt ra một lời đàng hoàng tử tế! Hai mắt hắn bỗng tối sầm đi, đôi chân hắn thì như bị ai tước mất hết sức lực, đổ rầm xuống!
Cyrax quờ quạng, cố giơ tay lên, để ánh đèn cứu hộ có thể soi tới chỗ của hắn. Nhiều giờ ngâm mình trong nước mưa đã khiến cái lạnh xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Nếu như là lúc trước, cơ thể của Cyrax hoàn toàn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, song hiện tại lại khác! Hắn kiệt quệ sau một đêm chiến đấu, cộng thêm với thời gian dài vận động mạnh, và tâm lý căng như dây đàn, tất cả đều trở thành tác nhân khiến Cyrax sụp đổ!
Chỉ còn một chút nữa thôi mà! Hắn đã rất rất gần với thành công rồi! Cố lên nào Cyrax! Mày làm được mà!
Khi cơ thể của hắn gục ngã theo nguyên lý sinh học, khi đấu khí của hắn cạn kiệt bởi không được hồi phục, thì ý chí của Cyrax vẫn cháy kiên cường! Nó giống như một ngọn lửa xanh cháy leo lét, mặc cho mưa sa bão táp, mặc cho hai loại mệt mỏi đánh úp tới.
Ý chí của Cyrax bị cầm tù trong chính cơ thể của hắn, bởi thân thể này không thể theo kịp nổi sức mạnh ý chí mãnh liệt của kẻ đầu trọc!
Và như vậy, Cyrax thúc dục cho thân thể lê về phía trước, nhích từng chút một! Hắn không cần tay chân, mà chỉ dùng cơ ngực, cơ bụng để đẩy cơ thể lên, giống như những loài sâu trườn bò vậy! Con sâu Cyrax đang đi những quãng đường cuối cùng, hướng về chiếc lá mà nó cho là phù hợp để kết kén.
Thế rồi, trước khi ngất lịm đi, Cyrax nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy tới! Hắn cảm thấy có bốn cánh tay xốc vào nách mình, nhấc hắn lên khỏi mặt đất. Và hắn thề rằng, hắn đã nghe được một giọng nói ngọt ngào, ngân vang như tiếng chuông bạc, thì thầm bên tai.
- Khá lăm nhóc!
...
Chiếc xe ngựa này đã được Gatrix cải tạo, và trong đó nó có một chức năng là có khả năng cảnh báo khi có vật thể đến gần. Mức độ cảnh báo tùy thuộc vào việc Gatrix đang cài đặt chế độ gì. Trong một cơn mưa tầm tã như thế này, Gatrix không ngần ngại gì đẩy cảnh báo lên cao nhất!
Đùa gì chứ, mưa to lại đậu xe ở lưng chừng đồi, chỉ cần một vụ sạt lở đất thôi là mọi thứ sẽ đi tong ngay! Tất nhiên, hắn cũng điều chỉnh cho vật thể kích hoạt cảnh báo phải to tới một cỡ nhất định, khoảng cái đầu của Gatrix là được!
Điều này để tránh chỉ cần những giọt mưa cũng đủ để báo động rú lên liên tục, vừa ức chế vừa tốn năng lượng mà lại chả đâu vào đâu!
Chính vì vậy, khi Cyrax bằng vào ý chí phi thường của mình, nhích lên vừa đủ để cảnh báo kích hoạt, Gatrix đã lập tức đứng lên kiểm tra và phát hiện ra vị khách không mời nhưng dự kiến từ trước.
- Đó là ai vậy?
Vera hét lớn, cố gắng át đi cơn mưa rào rào bên ngoài xe. Trên đầu cô lúc này đang có một chiếc đĩa bằng lửa che chắn, bốc hơi mọi hạt mưa dám nhăm nhe chạm vào người chủ nhân của nó.
- Một trong ba nhân vật trong câu chuyện đêm qua của anh! Em có thể giúp anh một tay không?
Vera ngừng lại, sau đó nhoẻn miệng cười!
- Cảm ơn anh! Tất nhiên rồi!
Nói xong, cô và Gatrix xách Cyrax vào bên trong xe.
Bước vào bên trong xe, Gatrix vội vàng đặt Cyrax xuống dưới sàn, lật đật lôi ra một chai thuốc, kéo hàm gã ta ra rồi rót từ từ vào. Đằng sau hắn, Vera triệu hồi ra một con rắn lửa, vờn xung quanh người gã, khiến cho hơi nước bốc lên xèo xèo.
Đừng thử làm như vậy khi ở nhà! Tố chất thân thể của đấu sĩ rất tốt, mới có thể chịu được nước sôi mà không bị bỏng, chứ người thường mà Vera "sấy" thế này thì chỉ có chết chắc!
Gatrix lại vén lớp áo bên hông Cyrax lên, rót thứ thuốc trong lọ xuống miệng vết thương của gã, rồi lấy ra một ít băng vải, quấn lại vết thương. Làm xong tất cả những chuyện này, Gatrix và Vera kẻ cầm chân, người nâng đầu, khệ nệ bê Cyrax lên trên giường!
- Đêm qua khi bỏ đi, anh đã phân vân không biết mình có làm đúng không! Và anh đã tự nói với lòng mình rằng, nếu như anh gặp ba chuyện kì lạ, thì anh sẽ quay lại với em!
- Thật luôn? Em tưởng anh không tin mấy chuyện phù phiếm kiểu đó chứ?
- Ha ha, cho dù là thần thánh, khi tuyệt vọng hoặc mê man, họ cũng phải tung đồng xu mà! Quay trở lại đêm qua, người đầu tiên anh gặp em biết là ai không?
- Ai?
Gatrix ngoắc tay, điều khiển chiếc bình đựng trà nóng bay tới, rót cho cả hai mỗi người một cốc đầy tăm tắp. Không có gì hợp với những câu chuyện hơn là trà nóng!
- Sophia!
- Cô ta sao? Khoan!
Vera quát lớn.
- Anh nói anh cứu em khỏi một vụ hãm hiếp trong tương lai, là ý chỉ cô ta sao?
- Đấy chỉ là một cách nói phóng đại thôi, nhưng chẳng lẽ em
không thấy cô ấy quan tâm em một cách đặc biệt hơn bình thường à?
- Có sao?
- Giờ em thử tưởng tượng, nếu như có một người bình thường chạy ra trước mặt em khiêu khích, em sẽ làm gì?
- Tùy, có lẽ cho kẻ đó một cái bạt tai... ơ!
Vera trợn tròn mắt, há hốc miệng. Cô đưa tay lên che trước miệng, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được!
- Không thể nào!
- Tùy em nghĩ thôi! Dù sao thì hôm qua cô nàng sau khi đánh bại em xong, cũng đã bị tổn thương cực nặng ở thắt lưng. Anh đã chữa cho cô ta.
Vera híp mắt, nghi ngờ nhìn Gatrix.
- Nghe anh nói em cứ cảm thấy sai sai! Anh có gian tình gì với cô ta không thế?
- Không! À quên, đây là tiền công mà anh đã đòi cô nàng!
Gatrix xòe tay, chồng vài cọc tiền vàng lên trên bàn gỗ. Vera liếc nhìn, sững người lại!
- Đừng bảo em là...
- Đúng vậy, vừa đúng năm mươi đồng vàng!
Vera rơm rớm nước mắt, bật cười.
- Anh đúng là kẻ xấu xa anh biết không!
- Cảm ơn lời khen! Về người thứ hai thì đó là một kẻ nguy hiểm. Rất nguy hiểm!
Đây là lần đầu tiên Vera nhìn thấy Gatrix dùng vẻ mặt nghiêm trọng thế này để đánh giá về một người.
- Tới mức nào?
- Anh nghĩ... có lẽ anh với hắn ta là cùng một loại người!
- Ý anh là sao?
- Anh... không biết nữa! Anh chỉ có cảm giác, anh với hắn đều là kẻ đi săn, và bọn anh sẽ còn săn đuổi nhau rất nhiều lần nữa! Thôi bỏ qua hắn đi, lần sau gặp lại anh sẽ dùng mọi giá để giết chết hắn!
Gatrix trả lời hời hợt, song Vera vẫn cảm nhận được sát khí đậm đặc bên trong câu nói ấy của Gatrix.
- Còn người thứ ba... là kẻ này đây! Cyrax!
- Em vẫn nhớ người này! Là một trong hai người em đánh giá mạnh nhất trong giải đấu!
- Ừm! Cyrax bị đội của cậu ta phản bội, nhưng Cyrax lại tha chết cho bọn họ! Anh cảm thấy có chút tương đồng giữa anh với cậu ta, thế nên đã nán lại tìm cách giải khai cho Cyrax khỏi sự bế tắc.
Gatrix quay sang nhìn Cyrax, lúc này đã thở đều trở lại.
- Dậy đi nhóc, ta biết là cậu tỉnh rồi mà!
Trong cái nhìn đầy ngạc nhiên của Vera, Cyrax ngồi dậy, tựa lưng vào tường. Gã nhìn một vòng xung quanh, rồi nhìn về phía Gatrix. Môi gã mấp máy như thể muốn nói rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng Cyrax chỉ thốt ra được những lời này.
- Ngài nói, ngài sẽ chỉ cho tôi khung cảnh của mỗi con đường phải không?
- Còn tùy vào cách cậu muốn nhìn nữa! Nếu cậu muốn tự do, chúng ta coi như nước sông không phạm nước giếng. Cậu có thể đi theo bọn ta, nhưng với tư cách của một kẻ theo đuôi, vậy thôi!
- Cách còn lại là gì?
- Chúng ta trở thành một đội!
- Cái gì?
Vera lên tiếng cắt ngang! Cô quay sang Gatrix, cau mày nhìn hắn.
- Chuyện này đường đột quá! Sao anh không bàn với em trước!
- Nghe anh này Vera! Mục tiêu của em nó quá vĩ đại, nên em sẽ cần nhiều hơn là em và anh để đạt được nó! Em hiểu ý anh chứ?
- Nhưng người này...
Vera liếc sang Cyrax, không thể giấu diếm sự nghi ngờ.
- Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng! Anh tin rằng Cyrax sẽ là một thành viên đắc lực trong đội của chúng ta! Cậu có nghĩ vậy không?
Cyrax im lặng suy tư. Mất một lúc, gã mới cất giọng ồm ồm.
- Tôi hiểu sự nghi ngờ của cô, Vera! Tôi cũng đã từng trải qua tình cảnh này, và tôi nghĩ, theo thời gian, chúng ta sẽ dần hiểu nhau hơn thôi! Rất vui được làm quen, tiền bối!
Cyrax bước xuống giường, cúi chào Vera. Cô nàng hơi bối rối, nhưng cũng rất là thích thú khi có một "đàn em" như thế này.
- Được rồi! Tôi cũng hi vọng chúng ta có thể hòa thuận với nhau! Dù sao tôi cũng tin vào mắt nhìn người của Gatrix!
- Tốt lắm hai đứa! À, Cyrax này, nếu cậu muốn gia nhập đội thì có một vài nguyên tắc ta cần cậu chấp thuận, cậu nghe xem có gì khúc mắc thì nói luôn nhé!
- Là gì?
- Hiện tại, ta cấm cậu uống rượu và dùng các chất kích thích, trừ phi ta cho phép! Tương lai ta sẽ còn giao ra những giới hạn khác cho cậu! Tới khoảnh khắc mà cậu cảm thấy yêu cầu của ta quá vô lý, cậu hoàn toàn tự do rời khỏi đội!
Gatrix nhún vai. Cyrax đưa tay lên sờ sờ cổ họng. Thói quen uống rượu đã theo hắn hơn mười năm nay, bảo bỏ là bỏ thì đúng là người si nói mộng. Nhưng Cyrax là ai? Là kẻ có ý chí cao hơn bất cứ người bình thường nào!
- Tôi mong chờ vào khung cảnh ngài sẽ cho tôi xem đó, thưa đội trưởng!
***
Kirin kéo chiếc xe lọc cọc về phía trận pháp, sau đó dịch chuyển trở lại khu vực trung tâm. Cách đó không xa, Amelia đang vung tay chỉ đạo đám quái vật cấp dưới xây dựng.
Chỉ trong vài tháng, mà "vương quốc" của Amelia đã dần dần có hình dáng rồi. Những công trường liên tục được dựng nên, với các loại quái vật phù hợp được phân công để xây nên những công trình kiến trúc khác nhau.
- Về rồi à?
Amelia nhìn thấy gã trai với nụ cười tỏa nắng lấy lòng đang le te chạy lại gần, hỏi nhạt. Kirin chỉ về phía con lợn rừng cỡ lớn đặt trên xe.
- Anh tìm được đồ ăn rồi, nhưng anh thấy nó rất dễ thương, thế nên quyết định bắt sống về tặng em làm vật cưỡi! Em thấy sao?
- Tôi đã nói phải gọi tôi là nữ hoàng rồi mà!
Amelia đưa tay, véo má Kirin kéo sang hai bên, khiến hắn la oai oái. Sau đó cô nhìn về phía con lợn. Uy áp của Nữ hoàng lòng đất khiến toàn thân con lợn run lẩy bẩy như cầy sấy!
- Anh nói đúng, trông nó hợp đấy! Dỡ nó xuống, trị thương rồi nhốt vào chuồng!
Amelia quay sang một bên, sai lũ quái vật tiến tới.
- À quên, anh còn bắt được ba người nữa!
Khi con lợn được nhấc ra, Kirin chỉ vào một nam hai nữ đang nằm co ro trong góc thùng xe. Amelia liếc họ một cái, phẩy tay.
- Đem làm thịt đi, để bù lại cho con lợn này! Mà tôi không thích ăn thịt người, nhớ dặn đám đầu bếp đừng có mang món đó lên trước mặt tôi nhé!
Đột nhiên cô ngoái lại, nhìn về phía cô gái với mái tóc chảy dài như suối, giờ rối bù bẩn thỉu bám đầy đất và lá. Đôi mắt cô ta trông vô hồn, đờ dại ra.
- Khi anh bắt gặp, có vẻ như hai người này đang định giết chết cô ta. Chắc là sốc lắm, tình yêu mà!
Mặc kệ Kirin đang múa may đằng sau, Amelia tiến lại gần Tyren, đưa ngón tay nhấc cằm cô ta lên.
- Trông ngươi rất thú vị! Từ giờ ngươi sẽ là tỳ nữ của ta! Hai người còn lại thì mang đi!