Aochi!
- Aogi!
Hai chị em cùng lên tiếng, họ bối rối nhìn nhau:
- Chị nói trước đi!
- Hoắc Long muốn chị làm việc cho anh ta.
- Hồng Vũ Hưng muốn em ở lại.
- Em và cậu ấy có chuyện gì à?
- Không có gì, chắc thấy tài năng của chúng ta mà thôi. Chị đồng ý?
- Chưa, chị muốn nói với em đã. Em thì sao?
. Cop qua cop lại, t????ở lại t????a????g chí????h ﹢ t ???? u m t ???? u ???? ???? ????﹒????N ﹢
- Nếu chị dưới trướng Hoắc Long, em dưới trướng Hồng Vũ Hưng, chúng ta có thể yên ổn ở đây, cũng không lo phải tách nhau ra. Họ không thù địch, chúng ta không lo đối đầu.
- Sao nay em dễ tính vậy? Chắc không đơn giản là không có gì chứ.
- Nghĩ thoáng chút. Hồng Vũ Hưng nói em không cần giết ai nữa. Thế cũng là rửa tay gác kiếm rồi.
- Nghề của chúng ta là giết người, cậu ấy lại bảo em ở lại mà không cần giết ai nữa. Nghe thật vô lý. Không lẽ, em và cậu ta có tình ý?
- Đâu có!
Aochi hôm rời khỏi biệt thự đã giúp Aogi thay áo do tay em gái vẫn bó bột, cô nhìn thấy vết ở phía sau cổ và vai rất giống vết hickey, nhưng cô không để tâm lắm, nghĩ có lẽ do bị thương để lại. Giờ thấy nghi nghi, có vẻ là thật.
- Đừng làm gì quá phận!
Cô nhắc nhở em gái, dù họ được cứu hết lần này đến lần khác, nhưng suy cho cùng, đã là hắc bang thì không đơn giản, vẫn phải thận trọng và giữ mình.
- Chốt kèo???
Aogi nhìn vào mắt chị, nhận được một cái gật đầu, lòng có chút mừng thầm nhưng mặt vẫn dửng dưng.
- Đợi vài hôm rồi trả lời. Cho họ biết chút cảm giác chờ đợi.
Devon Aochi cười khẩy một cái, Aogi đôi khi tính cách cũng kì lạ lắm.
***
Hồng Vũ Hưng dập điếu thuốc, nhìn Thư Kỳ phân vân mãi mới cất giọng:
- Chị thấy chị em nhà Devon thế nào?
- Thế nào là thế nào? Cụ thể?
- Devon Aogi ấy!
- Em và cô ấy đấu khẩu suốt, đâu lạ gì mà còn hỏi.
- Mỏ hỗn thế, làm em dâu chị được không?
- V~~~, cái gì vậy Hưng?
- Thú vị mà!
- Ừm, nói sao nhỉ! Aochi là bạn chị, nên chị không coi Aogi là người ngoài.
Hồng Vũ Hưng cười