Khả Ni hằn học mang tới một ly nước:
- Uống xong anh đi đi, muộn rồi, anh ở đây không thích hợp.
Hoắc Long cầm ly, uống rất chậm.
Anh cố tình không uống hết mà chừa lại hơn nửa.
Khả Ni không ngồi mà đứng trong bếp giả vờ bận rộn.
Hoắc Long biết thừa nhưng vẫn tận hưởng dáng vẻ lóng ngóng của cô.
Khả Ni hậu đậu làm rơi chiếc ly làm cả hai giật mình.
Hoắc Long bật dậy tới chỗ cô, cầm tay cô rồi nhìn cả người cô lo lắng:
- Không bị thương đâu chứ?
Khả Ni sống một mình đã lâu, một chiếc ly vỡ không làm cô hoảng.
Nhưng nhìn dáng vẻ người đàn ông trước mặt lại thấy anh quan tâm cô y như bố cô quan tâm cô vậy.
Lòng cô bỗng loé lên một tia thiện cảm với Hoắc Long.
- Không, tôi không sao.
- Lấy chổi và hót rác ra đây!
- Hả?
Khả Ni load kịp, cũng đi lấy đồ.
- Cô ra kia ngồi, tôi dọn cho.
- Thôi, ai lại để khách làm thế bảo giờ, mấy mảnh vỡ bé xíu này nhằm...nhò...gì.
Cô chưa nói hết, Hoắc Long đã cầm đồ trong tay cô rồi cẩn thận quét dọn mảnh vỡ.
Anh quét rất kỹ.
Khả Ni trong một giây cảm thấy mình được cưng chiều.
Thật buồn cười vì trong hoàn cảnh này cô lại có những suy nghĩ rất trẻ trâu kiểu như vậy.
Xong xuôi, Hoắc Long nhìn sang cô:
- Sau hãy chú ý cẩn thận hơn!
- Tôi biết rồi, đâu có bé bỏng gì đâu.
Cảm ơn anh!
- Ừm.
Tự nhiên không khí rất sượng trân, chả ai nói gì nữa, Hoắc Long lên tiếng trước:
- Tôi về đây, cảm ơn cô!
Anh cầm túi áo rời đi, Khả Ni khi nãy đuổi người giờ thấy anh đi lại hơi hơi hụt hẫng.
Cô không đóng cửa ngay mà đứng nhìn anh bước vào thang máy một lúc.
Vừa xoay người, đang định đóng cửa thì một bàn tay lớn chặn lấy cửa.
Khả Ni hoảng hốt quay lại, nhìn thấy Hoắc Long thì vô cùng bất ngờ:
- Anh quên gì sao?
- Có quên!...!Là quên nói với em, anh rất nhớ em, cả tuần qua anh rất nhớ em.
Khả Ni đứng hình tại chỗ.
Đây có coi là tỏ tình không, nếu tỏ tình thì có tính là tình yêu sét đánh không?
Hoắc Long bước vào thang máy thấy không cam tâm.
Cô