Cả ngày hôm ấy, mọi người trong nhóm có chat rất nhiều, nhưng không thấy Vu Yến rep tí nào. Mọi khi cô ấy mới là người nói nhiều nhất. Bách Hoàng gọi điện cũng bị phớt lờ.
Tối hôm ấy, tất cả các toà nhà cao tầng, biển trên phố, đèn trên nóc xe taxi đồng loạt hiện dòng chữ:
" Vu Yến, em sai rồi"
Các bậc phụ huynh nghe tin Bách Hoàng chơi lớn, không hiểu hai đứa lại chí choé giận dỗi gì mà có vẻ căng. Nhưng hỏi mấy đứa con còn lại, đứa nào cũng kêu không biết.
Hoắc Thiên cười nói với Côn Lăng:
- Thôi thì để Bách Tùng chịu đựng đứa em này. Chứ làm gì ai chiều nổi Tiểu Yến nhà mình như vậy.
***
Vu Yến đang ủ rũ ngồi cho cá ăn ở vườn cảnh liền được Vu Thành giơ điện thoại ra cho xem.
- Đừng làm phiền chị!
- Nè, có người nhận lỗi với chị nè.
Cô nhìn vào màn hình điện thoại mà cậu em lắc lắc trước mặt.
- Biết là ai xin lỗi đâu!
- Thôi xin người, còn ai vào đây nữa. Chỉ có Bách Hoàng mới dung túng chị, và dại gái kiểu này thôi. Chắc tốn kha khá, chị xem, cái thành phố này có bao nhiêu toà nhà, lại còn.... Ôi anh rể mình đỉnh quá!
Vu Yến bực bội đứng lên, giả vờ không quan tâm:
- Anh rể gì mà anh rể!
To mồm thế, nhưng về phòng, Vu Yến chốt cửa lại rồi rón rén mở laptop ra xem.
Ngay lập tức cô thay đồ vội vàng muốn tới hỏi Bách Hoàng. Ra đến cửa lại nghĩ nghĩ quay lại, trang điểm chỉn chu một lượt rồi cố tỏ ra bình thường đi ra ngoài.
- Hey, chị đi đâu đấy?
Vu Thành biết thừa nhưng vẫn giả vờ hỏi, Vu Yến cũng nói dối:
- Có hẹn với mấy cô bạn.
Thấy chị gái đi khuất, Vu Thành ném chỗ mồi còn lại xuống hồ cá lẩm bẩm:
- Nghiện còn ngại, đói là phải ăn, yêu là phải nói! Thật tình, báo hại Bách Tùng tốn tiền tốn của lấy lòng bà chị sư tử hà đông nhà mình.
***
Vu Yến gọi cho Bách Tùng, nhưng cậu đang ngồi cùng bố mẹ nên đã nhắn lại:
- Em đang ở nhà!
Cô không rep, lái một mạch tới biệt thự