Nguyễn Ái Vân là một cô gái Việt Nam, vóc dáng nhỏ nhắn mềm mại, là một cô gái mồ côi, 18 tuổi rời khỏi côi nhi viện tự đi làm nuôi sống bản thân.
Ái Vân là một nhân viên bán đồ gốm sứ ở một làng gốm nổi tiếng ở Việt Nam. Hân Nghiên một lần đi sưu tầm đồ gốm sứ cổ đã gặp cô. Tuy trẻ nhưng am hiểu, nhiệt tình và niềm nở giới thiệu cho Hân Nghiên cả một buổi sáng không biết mệt. Gu thẩm mĩ cũng rất tốt, có chiều sâu, phân tích các dòng men rất chuẩn, thậm chí còn so sánh được các dòng tử sa Việt Nam và Trung Quốc, hiểu về trà đạo Nhật Bản.
Hân Nghiên vốn đang muốn tìm hậu bối kế nhiệm mình, đúng lúc gặp cô gái này rất vừa ý. Thân thế mồ côi lại là điểm cộng, bởi tính chất làm việc cho Hoắc Liên Bang khá nhạy cảm, Ái Vân không vướng bận gì, sẽ có thể dốc lòng và trung thành cho tổ chức.
Ái Vân được rèn luyện ngay tại phủ Mạc gia, dần trở thành cánh tay trái đắc lực của Hân Nghiên.
Mạc Lâm cũng không quá để ý tới Ái Vân, chỉ coi cô như thuộc hạ trướng của mẹ mình. Còn cô ấy cố gắng học tập để có thể kế nhiệm làm việc tại viện đấu giá Kristies. Được thu nhận khiến Ái Vân rất cảm kích, khi nào rảnh sẽ muốn làm gì đó để cảm ơn gia đình họ Mạc. Ngoài nấu món Việt thì cô không khéo gì cả.
Một ngày trời vừa sang thu, Ái Vân nấu món phở trứ danh của đất nước mình. Cả nhà Mạc gia đi từ cầu thang đã thấy mùi nước dùng thơm lừng, hương quế hồi, thảo quả và hạt mùi hoà quyện ngào ngạt, ấm cúng rất hợp thời tiết bắt đầu se lạnh.
- Ái Vân nấu gì đó?
Hân Nghiên rất yêu quý đệ tử, hay gọi bằng tên rất thân mật.
- Dạ, cháu nấu phở ạ. Đây là món phổ biến ở Việt Nam, cháu là người miền Bắc, nên nấu vị miền Bắc. Hi vọng mọi người sẽ hợp.
Mạc Nguyên là người khá kĩ tính và kén ăn nhưng rất hài lòng món phở nước