Ái Vân chuẩn bị tinh thần hứng một trận cuồng phong từ mẹ đối phương. Nhưng Hân Nghiên lại nhìn hết cô lại nhìn sang con trai:
- Thật à?
- Vâng!
Mạc Lâm dửng dưng đáp, Ái Vân mặt đỏ bừng lo lắng.
- Ngồi xuống nói.
Ái Vân ngồi bên cạnh Mạc Lâm, tay hơi run được anh nắm chặt.
- Ái Vân, quan trọng là cháu có tình cảm với Mạc Lâm nhà ta không?
- Dạ...
- Cháu chỉ cần nói có hay không thôi?
- Dạ,... Có ạ!
- Vậy thì đơn giản rồi. Ái Vân có chịu làm con dâu Mạc gia không?
- Hoàn cảnh của cháu không xứng...
- Không có khuôn mẫu nào là xứng hay không. Nhà ta thiếu mỗi con dâu, nhất là con dâu nấu ăn ngon. Cháu lại kế nhiệm ta, chẳng phải quy về một mối càng tốt sao?
- ...
Thấy Ái Vân còn dè dặt, Hân Nghiên lại hỏi:
- Cháu chỉ cần nói có hay không thôi.
Ái Vân hoang mang nhìn Mạc Lâm, thấy ánh mắt kiên định trong lòng bỗng thấy an yên, bẽn lẽn gật đầu một cái.
Hân Nghiên phủi phủi váy, gọi cho Mạc Nguyên:
- Ông xã, chúng ta có con dâu rồi! Sau này tha hồ ăn đồ Việt nhé!
Mạc Nguyên nghe vợ nói hơi bất ngờ, nhưng với Ái Vân thì không có gì để chê trách.
Mạc Lâm cười tươi rói, Ái Vân không hiểu lắm, lại thấy Hân Nghiên gọi cho trợ lý.
- Tìm cho tôi mấy nơi tổ chức hôn lễ, các kiểu phong cách làm tiệc, à, xem cả kiểu lễ cưới Việt Nam luôn nhé..
Nghe cứ như Hân Nghiên mới là cô dâu sốt sắng cưới hỏi ấy.
- Ái Vân, cháu thích món đồ nào, ta tặng cháu món đó làm của hồi môn nhé.
- Dạ, cháu không cần phải...
- À quên, con dâu chứ, con yên tâm, mẹ đảm bảo Mạc Lâm sẽ không dám quát con lần nào nữa đâu.
Đánh nhanh thắng nhanh, một hôn lễ kiểu Việt Nam được tổ chức ở phủ Mạc gia. Ái Vân xinh đẹp mặc áo dài đỏ, đầu đội mấn nhỏ xinh, trang điểm trong trẻo xinh đẹp e thẹn. Tay cô cầm một bó hoa cưới kết từ hoa sen hồng, trắng gấp cánh rất lạ. Decor lễ cưới cũng đậm chất Việt Nam, các tráp lễ vật được đính