Vu Thần từ nhỏ được nuôi dưỡng ở Hoắc gia nên tình cảm với anh em họ Hoắc rất khăng khít.
Anh có thể phũ với rất nhiều cô gái nhưng chỉ với đứa em này là hết mực bao bọc.
Có lẽ vì coi cô ấy như em gái nhỏ và mang ơn Hoắc gia.
Còn Hoắc Liên thì dính lấy Vu Thần hơn cả anh ruột.
Cô cực kì thoải mái khi ở bên anh, vì bên Vu Thần cô được tự do thể hiện cá tính của chính mình.
Trước mặt người khác cô phải tỏ ra chín chắn trưởng thành, thì trước mặt Vu Thần cô lại nhõng nhẽo như đứa trẻ.
Nhà Vu thần có một kệ rượu lớn, rất nhiều chai rượu hiếm anh cất công sưu tập.
Chiếc kệ cũng xịn xò khi được điều khiển để xoay tròn và hạ lên hạ xuống được.
Anh lấy một chai rồi rót vào ly cho Hoắc Liên.
- Uống xíu rồi về nghỉ đi nhé.
27 tuổi rồi em cứ lông bông thôi.
Nhìn Khả Ni đi, đã làm chị dâu chúng ta rồi đó.
Dù hơi khó chấp nhận nhưng Vu Thần vẫn phải chịu gọi chị dâu thôi vì đó đã là sự thật.
Hoắc Liên đứng ngắm kệ rượu, tay cầm một chùm nho xong vặt từng quả ăn ngon lành.
- Cho em chai kia nhé!
- Không, đó là chai yêu thích của anh.
Anh còn chưa mở ra để dành.
- Thế mà bảo thương em!
- Thương em nên mới không cho.
Uống rượu xong em toàn quậy thôi.
Vu Thần vẫn nhớ có lần Hoắc Liên say rượu ở quán bar rồi hò hét ầm ĩ.
Cô bị nhắc lại chuyện cũ xấu hổ ho khù khụ.
Vu Thần đứng bên cầm chùm nho trên tay cô rồi vuốt vuốt sống lưng:
- Con gái người ta ăn nho còn cắt nhỏ từng quả, còn em, ăn cả quả to thì chả sặc.
Hoắc Liên ho đến chảy nước mắt.
Khi nãy uống bia, giờ lại uống rượu làm cô hơi chuyếnh choáng.
Vu Thần nhìn đôi mắt hơi ươn ướt, tim đập rộn ràng khó hiểu.
Không kìm được, anh ghé sát mặt Hoắc Liên, đến khi chỉ còn xíu xiu nữa là chạm mặt thì anh tỉnh táo lại và lùi về, vội vàng quay đi.
- Rượu quý của anh hay thật đấy, cảm thấy mọi thứ đều là lạ.
Vu Thần cong môi cười:
- Lạ chỗ nào?
Hai người đứng cạnh kệ rượu đang xoay nhẹ, ánh sáng ở kệ hắt vào sáng bừng, mặt ai cũng rõ nét sống động.
- Nhìn anh rất đẹp trai!
- Anh vốn đẹp..
Hoắc