Tề Kiêu đề nghị liên hợp với Hồng Bang Hội để diệt Hoắc Liên Bang, còn hào phóng nói sau này thị trường trong nước chia nhau mỗi người một nửa.
Hồng Vũ Hưng khá bất ngờ nhưng vẫn giữ nét mặt không biến sắc:
- Là anh đã ra tay với hai người họ?
Tề Kiêu nhếch môi cười, lại cầm điếu cigar khoan thai hút.
Không cần hắn đáp, Hồng Vũ Hưng cũng đoán được qua cái thái độ đó của đối phương.
- Tôi từ chối thì sao?
- Cậu sẽ không thoát được, để cậu đi mách với Hoắc Long sao, tôi đâu ngu.
Cả hai đều giơ súng dí vào ngực đối phó cùng một lúc:
- Sao cậu chả tham vọng gì vậy! Lại cứ an phận để họ Hoắc lấn lướt sao.
Thư Kỳ cũng từng nói như vậy.
Nếu Hoắc Long chết, anh có thể đường đường chính chính đưa Khả Ni tới bên mình.
Cánh cửa bất ngờ mở ra, Hoắc Long vừa lộ diện bị hai kẻ trong phòng cùng chĩa súng về mình.
- Tôi đoán không sai, thì ra hai người muốn hợp tác chống lại tôi thật!
Hoắc Long không nao núng, vì anh đang có Thư Kỳ đi phía sau.
- Anh nói gì cơ?
Khả Ni lúc này xuất hiện sau lưng Hoắc Long.
Giây phút nhìn thấy cô ấy, đôi tay cầm súng của Hồng Vũ Hưng lại đưa về phía Tề Kiêu.
Tề Kiêu vẫn chĩa súng về phía Hoắc Long.
Bách Tùng nhìn Hồng Thư Kỳ thấy cô điềm tĩnh đến lạ:
- Em biết?
Thư Kỳ đang định chĩa dao về phía Hoắc Long thì bị Bách Tùng bắt lấy, xoay ngược cô lại và dí dao lên cổ cô ấy.
- Cậu Long vốn muốn cứu Hồng thiếu, nhưng xem ra đã nhìn nhầm người rồi .
Tình huống gì thế này, họ đứng 3 góc tạo thành hình tam giác, mỗi người lại chĩa hung khí về nhau.
- Hồng Vũ Hưng, cứu chị đi còn kịp, liên thủ với tôi chả phải tốt hơn sao? Cậu chĩa súng vào tôi là sai mục tiêu rồi.
Hồng Vũ Hưng nhìn chị, rồi nhìn ánh mắt mong chờ của Khả Ni.
Anh không nỡ để cô thất vọng dù chỉ một lần.
Thư Kỳ và Hoắc Long đều nhận ra ánh mắt bất thường ấy.
Hồng Vũ Hưng nhanh tay bắn về phía Hoắc Long, nhưng không, anh bắn vào tay Bách Tùng.
Rồi lập tức bắn vào bụng Tề Kiêu khiến hắn không kịp trở tay.
Thư Kỳ vội vã ôm lấy cánh tay rỉ