Sulli LK chặn xe Phan Anh, rồi hùng hổ xuống, gõ gõ cửa xe.
Phan Anh hơi mỉm cười, nhưng vẫn tỏ ra bình thản, hạ cửa xe xuống:
- Em tới đây có việc gì nữa?
- Phan Anh, anh thực sự không còn gì để nói với em sao?
Cô ấy gọi hẳn tên anh.
- Em muốn anh nói gì? Em mong chờ gì ở anh à?
Sulli thò tay qua cửa, mở hằn cửa xe ra, nhoài người túm lấy cổ áo Phan Anh, hôn anh rất cọc luôn.
Phan Anh cảm nhận được mùi hương quen thuộc, anh đẩy cô ra:
- Anh nhớ em, Sulli!
Rồi anh giữ đầu hôn cô, hôn chậm rãi, nhấm nháp, thưởng thức, mân mê.
Về tới biệt thự của Sulli, cô không chần chừ leo lên người Phan Anh. Anh vừa bế cô, vừa hôn cô, vừa di chuyển đặt cô trên thành ghế sofa. Sulli vòng hẳn chân vào người anh, tay ôm cổ, nhìn vào mắt anh.
- Em cũng nhớ anh, Phan Anh!
Phan Anh lấy tay vén tóc cô vào vành tai, ôm lấy cô thật chặt.
- Xin lỗi vì giờ anh mới tới gặp em được.
- Tới còn hơn không!
Sulli LK cười, nụ cười rất đẹp và trong trẻo. Phan Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ phải lòng một cô bé ngoại quốc thua mình những 6 tuổi.
***
Khả Ni thuê hẳn huấn luyện viên teakwondo về, quyết tâm chinh phục đai đen bằng được. Người làm mang điện thoại vào báo:
- Thưa cô, có cậu Tiger gọi!
Khả Ni dừng tập, cô lau mồ hôi, thận trọng nhận lấy điện thoại. Có việc gì mà Tiger lại gọi cô, mà không gọi Hoắc Long chứ?
- Tiger?
- Hello bà chủ Hoắc Liên Bang.
- Cậu có việc gì mà đích thân gọi tôi vậy?
- À, cũng không có gì. Chỗ cô có người tên Phan Anh phải không?
Nghe tới đây Khả Ni ngay lập tức nảy số tới hình ảnh Sulli LK. Cô điềm tĩnh trả lời:
- Có! cậu ấy làm sao à?
- À, hắn vừa mang tặng em tôi một món quà giá trị, nên tôi tò mò.
Khả Ni mỉm cười, hoá ra Phan Anh nghỉ phép là đi tìm Sulli LK.
- Vậy sao! Phan Anh chính là đứa em thân cận mà gia đình tôi coi như ruột thịt. Cậu