Dòng chữ màu đỏ [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!] nháy mắt bắn ra, đang điên cuồng chớp nháy.
Kích thước lớn đến nỗi sắp lấp đầy toàn bộ căn phòng.
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên càng thêm khó coi.
- - "Nó" không bị trò chơi hạn chế, vào lúc này "Nó" hoàn toàn có thể triển khai giết chóc đối với người chơi.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhạc Thiên cảm nhận được uy hiếp chết người, gương mặt căng phồng trắng bệch như người khổng lồ của "Nó" vô cùng đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
Nụ cười trên gương mặt phình to của "Nó" càng lúc càng lớn, đôi mắt âm trầm ánh lên vệt đỏ như máu, tương phản mãnh liệt với làn da trắng bệch.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Nhạc Thiên chính là lui về phía sau cách xa "Nó", nhưng cậu lại kinh hãi phát hiện mình không thể động đậy, thân thể hoàn toàn bị cố định tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn miệng "Nó" càng nứt càng lớn, cuối cùng biến thành cái hố to quỷ dị.
Nó muốn nuốt sống mình!
Tiếng bước chân từ lầu sáu truyền đến càng lúc càng to, rất nhanh, vô số lệ quỷ tràn vào hành lang lầu bảy, mỗi con quỷ đều rít gào nhào về phía trước, muốn cắn nuốt máu thịt của người chơi.
Tốc độ chúng nó cực nhanh, trong nháy mắt đã tới căn phòng cuối cùng.
Cũng chính là phòng "Nó".
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt cảm thấy tuyệt vọng, không lẽ ngay từ đầu cậu đã phân tích sai rồi sao?
Bước chân Thích Lệ Phi khẽ khựng lại, đột nhiên nhớ ra cái gì, khẽ túm lấy một đôi bao tay từ hư không, sau khi đeo vào mới tiếp tục bước về phía trước.
Ngũ quan nhăn nhúm cơ hồ nhìn không ra nguyên dạng, "Nó" cười dữ tợn một tiếng, bắt đầu lại gần Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát gông xiềng vô hình, nhưng cái miệng khổng lồ của nó càng tới gần, vẻ không cam lòng trong mắt Hạ Nhạc Thiên càng dày đặc.
Mà nhắc nhở [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao] cũng lắc càng thêm điên cuồng, giống như đang liều mạng nhắc nhở Hạ Nhạc Thiên nơi này vô cùng nguy hiểm.
Hạ Nhạc Thiên vừa tuyệt vọng lại vừa bất đắc dĩ.
Dù mày có lắc lư cỡ nào cũng có kịp nữa đâu, cậu căn bản không thể thoát khỏi khống chế của lệ quỷ.
Bóng đen thật lớn phủ xuống đầu Hạ Nhạc Thiên, cậu có thể ngửi được mùi máu tanh hôi nồng nặc, nhịn không được muốn nôn khan, nhưng cơ thể lại bị khống chế không thể động đậy.
Đúng lúc này, một bóng người vụt qua đứng trước mặt Hạ Nhạc Thiên, dùng bàn tay đã đeo găng dễ dàng móc xuống mắt trái của lệ quỷ.
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên trừng lớn mắt, vô cùng khiếp sợ nhìn Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi xụ mặt gỡ mắt "Nó" xuống, lúc này mới phát hiện cơ thể Hạ Nhạc Thiên bị lệ quỷ khống chế, nhưng đầu óc và ý thức vẫn còn hoạt động được.
Thích Lệ Phi bình tĩnh nhẹ nhàng búng tay một cái.
Âm thanh cũng không quá vang dội, nhưng lại lan truyền tới từng ngóc ngách của thế giới này.
Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư cũng nghe được tiếng búng tay, theo bản năng nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt mờ mịt cùng khó hiểu.
Một giây sau, hai người đồng loạt cứng đờ, giống như bức tượng điêu khắc sinh động như thật.
Tất cả lệ quỷ trong thế giới này, bao gồm cả người chơi đều đông cứng lại, ý thức và suy nghĩ bị Thích Lệ Phi hoàn toàn phong ấn trong nháy mắt.
Lúc này Thích Lệ Phi mới dời mắt nhìn vào mắt trái huyết nhục mơ hồ trong lòng bàn tay, sau khi bị hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, đột nhiên biến thành một quả cầu sáng màu xanh, tản ra lực lượng kỳ dị.
Giống như ma thuật che giấu bị lật tẩy, cuối cùng phải hiện ra nguyên hình.
Một quả cầu màu xanh lục.
Thích Lệ Phi cảm nhận được lực lượng toả ra từ quả cầu, sắc mặt lại càng thêm âm trầm, năm ngón tay nhẹ nhàng khép lại, ánh sáng xanh lục kia nháy mắt biến thành vô số bụi sáng, bị thế giới hấp thu.
"Nó" phẫn nộ nhìn chằm chằm Thích Lệ Phi, mắt phải còn nguyên vẹn chứa đầy sát ý.
Thích Lệ Phi hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt vô cùng, hơi thở vốn dĩ cố tình che giấu khẽ hé ra một tia.
Nó lập tức ý thức được người trước mắt là ai, cơ thể mập mạp run bần bật quỳ xuống, sợ hãi co rụt lại.
Giống như chỉ có làm vậy mới có thể cầu xin người trước mắt bỏ qua sự yếu đuối bất lực của mình.
Thích Lệ Phi vẫn nhìn chằm chằm mắt phải nguyên vẹn của "Nó", vẻ mặt nguy hiểm của Thích Lệ Phi làm "Nó" ý thức được mọi người không đơn giản như vậy, vội vàng co rụt thân thể ra sau, hoảng sợ run bần bật.
Toàn bộ quá trình, một câu nó cũng không dám nói.
Hơi thở trên người Thích Lệ Phi làm "Nó" sợ đến mức ngay cả tâm tư phản kháng cũng không dậy nổi, chỉ có thể sợ hãi run rẩy, tùy ý để Thích Lệ Phi dễ dàng lấy đi con mắt còn lại.
Thích Lệ Phi thổi một hơi vào lòng bàn tay.
Một giây qua đi, con mắt vẫn không có biến hóa, giữ nguyên bộ dáng huyết nhục mơ hồ.
Thích Lệ Phi hơi khựng lại một giây, lại cau mày thổi một hơi.
Mắt phải vẫn không biến hoá.
"Nó" chứng kiến một màn này, ngũ quan mập mạp nhìn không rõ đột nhiên tràn ngập oán hận.
Thích Lệ Phi tùy tiện vứt mắt phải xuống đất, lạnh lùng nhìn chăm chằm "Nó".
Chỉ cần một suy nghĩ của hắn thôi, "Nó" sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng trò chơi còn phải tiếp tục, tất cả đều phải dựa vào quy tắc tiếp tục vận hành.
"Nó" cúi đầu, che giấu vẻ mặt không cam lòng, gian nan bò lên giường, sau đó duy trì tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, phảng phất như ngủ rồi.
Thích Lệ Phi hết sức không vui, chậm rì rì cởi găng tay xuống, cuối cùng mới liếc mắt qua Hạ Nhạc Thiên vẫn luôn yên lặng bất động, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhíchm
Nửa ngày sau, Thích Lệ Phi chậm rãi bước đến trước mặt Hạ Nhạc Thiên, dùng ánh mắt sắc bén đánh giá cậu từ trên xuống dưới, lúc này mới thong thả duỗi tay bắt một nắm không khí trước mặt Hạ Nhạc Thiên.
Hắn chậm rãi mở tay, bên trong rỗng tuếch.
Không có lực lượng màu xanh lục.
Thích Lệ Phi nhíu mày, đáy mắt hiện lên một chút khó hiểu.
Chẳng lẽ hắn nhầm rồi?
Thích Lệ Phi bất đắc dĩ búng tay một cái, cởi bỏ phong ấn của thế giới này.
Tất cả lại lần nữa hoạt động.
Vô số lệ quỷ giống như không biết chuyện gì vừa xảy ra, vẫn hung hăng dữ tợn ùa về phía trước, Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư cũng hoạt động trở lại, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
Tiếng búng tay lúc nãy từ đâu vang lên vậy?
Hạ Nhạc Thiên cũng được giải trừ hạn chế, biểu tình vốn đang khiếp sợ sau khi phát hiện con quỷ lúc nãy còn định nuốt sống mình đã nằm xuống giường, càng thêm há hốc mồm.
Quan trọng nhất là, hai mắt "Nó" trống rỗng.
Mặc dù nhìn như đang ngủ, nhưng khi ánh mắt Hạ Nhạc Thiên dừng trên người "Nó", Hạ Nhạc Thiên rõ ràng thấy được ngón tay "Nó" giật giật.
Không chờ Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến nguyên nhân, tiếng bước chân dày đặc phía sau làm Hạ Nhạc Thiên lập tức xoay người, nhìn thấy hàng lang tràn ngập lệ quỷ đang nhào đến, thậm chí có quỷ chạy chậm bị những con quỷ khác dẫm đạp lướt qua!.
Da đầu Hạ Nhạc Thiên nháy mắt tê dại, cậu không chút do dự nhấc tay đập mạnh điện thoại xuống sàn.
Nếu không thể hủy đơn hàng, cũng không thể gỡ bỏ app, vậy chỉ có thể phá hủy điện thoại.
Vô số lệ quỷ thấy Hạ Nhạc Thiên giơ tay thì càng thêm điên cuồng, con quỷ dẫn đầu gào lên dữ tợn, liều mạng vươn móng vuốt bén muốn giết chết Hạ Nhạc Thiên.
Nhưng điện thoại đã nện xuống đất, thoáng chốc bị chia năm xẻ bảy, trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng "Đinh" thanh thúy, vô số lệ quỷ giống như bị rút đi linh hồn, thân thể biến thành một khối vỏ rỗng, một con tiếp một con ngã xuống.
Hệt như quân bài domino.
Chúng nó tầng tầng lớp lớp ngã xuống, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên biểu tình dữ tợn.
Hạ Nhạc Thiên lạnh run cả người, suýt nữa cậu đã chết trong tay lệ quỷ.
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng động mạnh.
Hạ Nhạc Thiên vội vàng quay đầu, nhìn con quỷ trên giường đang giãy giụa kịch liệt, nó không ngừng lăn lộn thống khổ, tựa hồ có một lực lượng đang chậm rãi!.
xoá sạch nó.
Ngay sau đó, "Trạch Quỷ Chết Béo" giống như vết phấn trên bảng đen, nháy mắt bị lau chùi sạch sẽ.
Hạ Nhạc Thiên kinh ngạc, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Mà lúc này, dưới gầm giường tựa hồ truyền đến tiếng "Đinh" quen thuộc, Hạ Nhạc Thiên giật mình, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất đem tay sờ soạng vào trong, rất nhanh sờ đến một thứ quen thuộc.
Cậu vội vàng lấy ra ngoài, vui vẻ nở nụ cười.
Là điện thoại của mình.
Hạ Nhạc Thiên mở khóa màn hình, một dòng chữ hiện lên trong giao diện trò chơi.
[Trò chơi kết thúc]
[Chúc mừng người chơi "Da Da Hạ", "Ai U Ngủ Nha ~", "Chờ người", "Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần" thành công hoàn thành trò chơi.
] (*)
•Nhiệm vụ khen thưởng: 3 điểm sinh tồn
•Khen thưởng đặc biệt: Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ sống sót qua ba ngày, khen thưởng thêm 2 điểm sinh tồn.
•Khoảng cách trò chơi mở ra lần sau: Đếm ngược 30 ngày.
Hàng cuối cùng là dòng chữ: [Xin hỏi có quay lại thế giới Hiện Thực hay không?]
Hạ Nhạc Thiên kinh hỉ nhìn dòng chữ khe thưởng thêm, không ngờ đợi đến ngày thứ ba còn có thể nhận được khen thưởng ngoài ý muốn.
Thích Lệ Phi dựa nửa người vào vách tường, "Xem xong chưa?"
Hạ Nhạc Thiên vội vàng lấy lại tinh thần, lúc này mới nhận ra mình không để ý đến Thích Lệ Phi, vội vàng bò dậy nói: "Xong rồi.
"
Nhưng ngay sau đó, trong đầu Hạ Nhạc Thiên lập tức hiện ra cảnh tượng trước đó.
Thích Lệ Phi móc mắt con quỷ kia.
Còn vì sao! ?
Hạ Nhạc Thiên dám hỏi chết liền, nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ mờ mịt lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, sao nó lại biến mất, mà không nằm rạp trên đất giống những lệ quỷ khác?"
Trực giác nói cho Hạ Nhạc Thiên, sự khác nhau này cất giấu tin tức đặc biệt.
Thích Lệ Phi giống như không quá để ý mở miệng, lời nói ra lại như có ẩn ý khác: "Nó vi phạm quy tắc, bị trò chơi xoá đi.
"
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên thấy sống lưng hơi lạnh, nhịn không được nghĩ đến những chuyện lúc trước, xâu chuỗi với tin tức Thích Lệ Phi nói.
Một suy đoán dần dần hiện lên trong đầu.
Mà những chỗ không hợp lý lúc trước cũng đều có lời giải đáp.
Suy luận về đường sống của cậu là chính xác, chỉ cần đập nát điện thoại là có thể khiến trò chơi ngừng lại, thoát khỏi trò chơi trước thời hạn, nhưng "Nó" vi phạm quy