Vòng quay ngựa gỗ chuyển động, phối hợp với giai điệu vui tươi của âm nhạc, mỗi du khách đều tươi cười, cảm thấy sung sướng từ tận đáy lòng.
Nhưng phía người chơi nhìn chằm chằm bọn họ, khẩn trương đến chóp mũi cũng toát ra mồ hôi.
Hạ Nhạc Thiên nhìn nhìn xung quanh, ánh mắt liếc qua dòng chữ [↓ ta là quỷ] trên đỉnh đầu người bán vé thì bình tĩnh dời đi.
Thân phận người bán vé là quỷ, chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng những du khách này rốt cuộc là người hay là quỷ?
Sau khi trải qua trò chơi [Quỷ Đặt Đơn], Hạ Nhạc Thiên mới ý thức được hoá ra cư dân làm nền cho thế giới cũng có thể là quỷ.
Nếu không phải đích thân trải qua, cậu tuyệt đối không dám tin toàn bộ cư dân thành phố đều là quỷ.
Có thể nói, trò chơi đuổi giết lần trước may mà có Thích Lệ Phi hỗ trợ, nếu không chỉ sợ tất cả người chơi, dĩ nhiên cũng bao gồm cậu đều phải chết nơi đó.
Nhưng sau khi rời khỏi cái lồng không khí kia, trên đỉnh đầu du khách chưa từng xuất hiện dòng chữ nhắc nhở nào, ngoại trừ Thích Lệ Phi --
Khoan đã!!!
Con ngươi Hạ Nhạc Thiên chợt co rụt lại, nhịp tim điên cuồng tăng tốc.
Cậu rốt cuộc cũng nhận ra vì sao từ sau khi mình ra khỏi lồng không khí vẫn luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Là Thích Lệ Phi!
Lúc ở trong lồng không khí vô hình kia, ba dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu Thích Lệ Phi biến mất.
Nhưng lúc đầu Hạ Nhạc Thiên cũng không nhận ra, thẳng đến khi tất cả người chơi và Thích Lệ Phi bước ra khỏi lồng không khí, ba dấu chấm hỏi lập tức hiện ra trong nháy mắt, toàn bộ quá trình chưa đến một giây.
Hạ Nhạc Thiên cũng không thể luôn nhìn chằm chằm Thích Lệ Phi, chẳng qua lúc ấy đúng lúc quay đầu nhìn Thích Lệ Phi, mới mơ hồ cảm thấy chỗ nào không đúng, nhưng cố tình lại không nghĩ ra được.
Hạ Nhạc Thiên suy nghĩ sai lệch, lựa chọn xem nhẹ ba dấu hỏi trên đầu Thích Lệ Phi, đây cũng chính là nguyên nhân cậu vẫn luôn không phát hiện ra chỗ khác biệt.
Nhưng vấn đề tới.
Trong mấy trò chơi trước, từ khi Thích Lệ Phi xuất hiện thì trên đỉnh đầu vẫn luôn có ba dấu chấm hỏi, nhưng tại sao lúc nãy lại biến mất?
Hay bởi vì cái lồng không khí kia làm ba dấu chấm hỏi trên đầu Thích Lệ Phi biến mất.
Nhưng vì sao?
Hạ Nhạc Thiên nghĩ mãi cũng không ra, chỉ có thể tạm thời gác nghi vấn này qua một bên.
Vài giây sau.
Ngựa gỗ xoay tròn dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.
Mười hai du khách lục tục từ bên trong ra ngoài, trong tay vẫn cầm tấm vé có ghi số thứ tự, bọn người Trần Đỉnh lập tức đi qua lễ phép dò hỏi du khách: "Chào ngài, xin quấy rầy một chút, xin hỏi lúc nãy ngài dựa theo số thứ tự để chọn ngựa gỗ sao?"
Du khách gật đầu, hào phóng đưa ra vé của mình, "Đúng vậy, người bán vé nói phải dựa theo số trên vé để chọn chỗ ngồi."
Trần Đỉnh lập tức nói: "Cảm ơn."
Du khách lắc đầu rời đi.
Hứa Xuyên ở bên cạnh nói: "Xem ra người bán vé kia nói sự thật."
Trần Đỉnh gật gật đầu.
Bùi Anh đột nhiên giữ lấy một du khách, lặp lại câu hỏi lúc của Trần Đỉnh thêm một lần, nam du khách thình lình bị một cô gái xinh đẹp kéo lại, lập tức khẩn trương đỏ mặt, lắp bắp nói: "Đúng, đúng vậy."
Bùi Anh lộ ra ánh mắt suy tư, nhưng bên ngoài vẫn mỉm cười cảm ơn.
Du khách lưu luyến từng bước, không muốn rời đi.
Vương Phương nhìn những du khách đã đi xa, nhịn không được thắc mắc, "Bọn họ thật sự không phải người sống sao?"
Vẻ mặt Trần Đỉnh lập tức biến đổi, vội vàng gắt lên với Vương Phương: "Không được nói nữa!"
Vương Phương giật mình hoảng sợ, vội vàng rụt về sau, xấu hổ nói: "Tôi làm gì sai sao? Cậu phản ứng lớn như vậy làm gì?"
Trần Đỉnh vội vàng nhìn xung quanh, xác nhận không có du khách nào nghe được lời của Vương Phương mới nhẹ nhàng thở ra, lạnh lùng cảnh cáo bà ta: "Không được nói bất kỳ vấn đề gì khiến bọn chúng cảm thấy không thích hợp, bà làm như vậy có thể sẽ hại chết mọi người, có hiểu không?"
Trong lòng Vương Phương lộp bộp một chút, mặt vàng như nến, vội vàng gật đầu: "Tôi, tôi biết rồi."
Triệu Đức Tài thấy Vương Phương lại phạm sai lầm, cảm thấy vô cùng mất mặt, mắng: "Đã nói bà im miệng, im miệng! Đừng nói chuyện nữa, bà già thối chỉ biết kiếm chuyện cho tôi......"
Vương Phương lập tức cúi đầu, không rên một tiếng.
Vương Thu Lệ thấy Vương Phương bị Triệu Đức Tài mắng không dám cãi lại, trong lòng có hơi không thoải mái, rồi lại ngại lúc này thay Vương Phương nói chuyện cũng không tốt.
Dù sao bà ta cũng suýt hại mọi người.
Việc này tạm thời bỏ qua, những người chơi lâu năm bắt đầu thương lượng có nên dựa theo bảng số để ngồi không, nhưng cũng phải đề phòng du khách với người bán vé nghe được cuộc trò chuyện, các người chơi lại di chuyển vào một góc cách đó không xa, sau đó mới bắt đầu chính thức thảo luận.
Lúc này Hứa Xuyên không nói gì, tuy rằng hắn cực kỳ muốn thể hiện mình, chứng minh mình hoàn toàn không thua kém người chơi lâu năm, nhưng hắn cũng không phải thật sự không có đầu óc, dù sao vấn đề có dựa theo số thứ tự để ngồi hay không cũng liên quan đến mạng sống mọi người.
Vương Phương lại lần nữa không nhịn được nói: "Chút chuyện nhỏ này mà cũng rối rắm lâu như vậy, các người đúng là quá trẻ người non dạ, chúng ta cần gì phải cùng nhau đi vào, không thể chọn ra hai người để vào chơi trước sao, đến lúc đó chẳng phải chúng ta sẽ biết nên làm thế nào sao?"
Vừa dứt lời, tất cả người chơi lập tức nhìn về phía Vương Phương, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Vương Phương không biết phải làm sao: "Tôi, tôi nói sai gì sao?"
Triệu Đức Tài suy nghĩ cẩn thận một hồi, vội vàng trừng Vương Phương, quay sang nói với mọi người: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, lời nói vô tâm của đàn bà ấy mà, các ngài đừng để ý, đừng để ý."
Trần Đỉnh không nói chuyện.
Nhậm Minh Lượng ngược lại không muốn cứ bỏ qua mãi, mặt vô biểu tình nói: "Chị Vương đây nói cũng không sai, chỉ là chọn ai đi vào mới là vấn đề lớn."
Sau khi nói xong, lại bồi thêm một câu: "Tôi thấy, chị cùng chồng chị rất thích hợp đi vào trước đấy."
Vương Thu Lệ âm thầm trợn trắng mắt, trong bụng Vương Phương nghĩ thế nào cũng không sao, nhưng không thể nói công khai như vậy, vừa nghe là biết người như Vương Phương bình thường luôn ỷ mình lớn tuổi nên cứ thích chỉ tay năm ngón.
Lúc này Vương Phương mới ý thức được mình nói sai rồi, ý kiến của bà quả thật rất tốt, nhưng vấn đề là không nên nói ra vào lúc này.
Ngay cả một tân nhân như bà ta cũng có thể nghĩ ra, không lý nào người chơi lâu năm không nghĩ tới được, nhưng từ đầu tới giờ vẫn không có ai nói ra, bởi vì không ai nguyện ý trở thành chuột bạch.
Cho nên, vì bảo đảm công bằng, tất cả người chơi đều phải cùng nhau tham gia trò chơi.
Vương Phương cuống quít nói: "Tôi không có ý này, tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy."
"Được rồi, chúng ta vẫn nên bàn chính sự đi." Trần Đỉnh đúng lúc đứng ra giảng hoà, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chúng ta có nên làm theo lời