Sau khi Hạ Nhạc Thiên ý thức được điểm này, sau lưng đột nhiên dâng lên một tia lạnh lẽo.
Từ khi tiến vào trò chơi đến bây giờ, rõ ràng trò chơi đã đưa ra điều kiện chính xác hoàn thành trò chơi, nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Hạ Nhạc Thiên mang theo bất an tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu, mọi người cũng đã tiến vào phạm vi trò chơi xe lửa nhỏ.
Chờ đi vào, các người chơi mới phát hiện độ cũ nát của xe lửa nhỏ còn nghiêm trọng hơn nhìn từ xa, bề ngoài xe lửa không khác quá nhiều so với xe lửa của công viên trò chơi khác, chỉ khác ở chỗ, cấu tạo của xe lửa nhỏ này hoàn toàn giống một chiếc xe lửa thật sự.
Thùng xe bị phong kín, chỉ có thể lên từ cửa xe.
Mà Hạ Nhạc Thiên lại để ý thêm cửa sổ của xe lửa, nó nhỏ hẹp đến mức người chơi không thể đập vỡ tấm kính để nhảy xuống, hơn nữa thân xe cũng cứng rắn kiên cố không thể dùng bạo lực phá hư.
Nói cách khác, sau khi người chơi ở lên xe, rất có khả năng không thể ra ngoài bằng đường khác.
Không thể nhảy cửa sổ giống lần trước nữa.
Vậy lúc này quy tắc trò chơi xe lửa sẽ là gì?
Tất cả người chơi thấp thỏm bất an nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy trạm bán vé nào, ngược lại một tài xế từ bên trong xe đi xuống, liếc nhìn mọi người, nói: "Muốn lên xe sao?"
Hứa Xuyên há mồm định dò hỏi tài xế, lại bị Trần Đỉnh nhanh tay ngăn lại.
Ngay sau đó, Trần Đỉnh mới lễ phép hỏi: "Xin hỏi quy tắc trò chơi xe lửa là gì?"
Tài xế xe lửa mặc cả cây đen lên người, trên eo lại quấn một vòng vải trắng, ánh mắt âm lãnh nói: "Không có quy tắc, đây chỉ là xe ngắm cảnh, từ chỗ này đi một vòng xong quay về, trên đường không thể xuống xe."
Sắc mặt người chơi biến đổi khác nhau.
Quy tắc mà tài xế xe lửa nói nghe qua có vẻ đơn giản.
Nhưng Trần Đỉnh lại nhận thấy hơi thở không ổn ở trong này, hắn lập tức nghiêm túc hỏi: "Lượn một vòng quanh chỗ này mất khoảng bao lâu?"
Tài xế trả lời: "Hai mươi phút."
Đám tân nhân Hứa Xuyên nghe vậy thì thả lỏng ra, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
"Chỉ hai mươi phút, chúng ta ngồi một vòng xong trở lại." Triệu Đức Tài nói.
Hứa Xuyên chú ý tới vẻ mặt người chơi lâu năm lại trở nên khó coi, lập tức bực bội nói: "Sao lá gan các người còn nhỏ hơn cả tôi vậy? Ngồi cái xe thôi cũng sợ thành như vậy."
Trần Khả Mạn gồng mình đứng thẳng, thân thể không chịu khống chế mà run lên.
Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên khẽ liếc qua Trần Khả Mạn.
Nhậm Minh Lượng bật lại Hứa Xuyên, "Lá gan anh lớn, anh là nhất, anh có bản lĩnh thì lên xe trước cho chúng tôi xem đi?"
Hứa Xuyên bày ra vẻ mặt như xem thằng ngốc.
Nhậm Minh Lượng nhìn chằm chằm Hứa Xuyên, trào phúng: "Cũng không biết là ai vừa mắng người khác nhát gan, kết quả mình còn nhát hơn tất cả mọi người."
Hứa Xuyên bị nói đến mất mặt, hận không thể lập tức xông lên cho Nhậm Minh Lượng một đấm, Trần Đỉnh sắc mặt khó coi nói: "Hai người các anh có thể chờ ra ngoài rồi cãi nhau được không?"
Hứa Xuyên không muốn đắc tội Trần Đỉnh, dứt khoát hung tợn trừng Nhậm Minh Lượng, thả một câu tàn nhẫn, "Chờ trò chơi kết thúc ông đây đánh chết mày."
Nhậm Minh Lượng ha hả một tiếng.
Trần Đỉnh thấy hai người cuối cùng cũng im lặng, lúc này mới nói: "Giờ chúng ta nên giơ tay biểu quyết có muốn lên xe hay không."
Tài xế xe lửa vẫn lẳng lặng đứng im nhìn chằm chằm mọi người, vẻ mặt lành lạnh cứng đờ, giống như một thi thể đã chết đi thật lâu!!
Hoặc là nói, tất cả mọi người đều nghi ngờ tài xế kia là quỷ.
Chẳng qua, con quỷ này trước mắt sẽ không chủ động tấn công người chơi, hay nói cách khác, bọn họ vẫn chưa thỏa mãn điều kiện giết người của nó.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, ai cũng có chút do dự, không biết nên làm thế nào.
Hứa Xuyên thấy thế lập tức nói: "Chuyện này có gì phải do dự, trực tiếp giơ tay bỏ phiếu đồng ý lên xe, chỉ cần ngồi xe hai mươi phút là có thể xuống rồi."
Vương Phương nghe vậy, do do dự dự gật đầu, nhấc tay nói: "Tôi đồng ý lên xe, không phải chỉ ngồi xe hai mươi phút thôi sao, nháy mắt là xong, từ quê tôi đến thành phố còn ngồi xe buýt tận ba giờ cơ mà."
Triệu Đức Tài lại nghĩ xa hơn, "Nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ, các người nhìn cửa sổ xe đi, muốn nhảy xuống cũng không được."
Vương Phương nói: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ, ông xem trò chơi thứ nhất đi, bọn họ nói nguy hiểm như vậy, chẳng phải kết quả vẫn không có chuyện gì xảy ra sao?"
Triệu Đức Tài do dự vài giây, sau đó dứt khoát cắn răng giơ tay: "Tôi cũng đồng ý, chúng ta nhanh nhanh lên xe đi, tôi muốn sớm khỏi địa phương quỷ quái nãy."
Trần Đỉnh gật đầu, lúc này mới nhìn về phía những người chơi lâu năm, cũng không quá để Vương Thu Lệ, cùng với Trần Khả Mạn còn chưa phát biểu ý kiến.
Bởi vì nhìn Trần Khả Mạn đã rơi vào trạng thái quá mức khẩn trương, ai cũng không ngờ Trần Khả Mạn lại nhát gan như vậy, còn chưa lên xe đã bị dọa cho run cầm cập.
Vương Thu Lệ vẫn luôn không chủ động phát biểu ý kiến và suy nghĩ của mình, là một người chơi rất giỏi về việc nhìn mặt đoán ý người khác.
Bùi Anh nhỏ giọng trấn an Trần Khả Mạn.
Nhậm Minh Lượng dứt khoát mở miệng nói: "Tôi kiến nghị chúng ta nên lên xe, bởi vì các trò chơi khác càng khủng bố hơn trò chơi này, chúng ta không còn lựa chọn khác."
Dứt lời, Trần Đỉnh cũng trầm mặc hồi lâu, "Anh nói đúng."
Hạ Nhạc Thiên lại lần nữa liếc qua Trần Khả Mạn, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
Trần Đỉnh quay sang tài xế xe lửa nhỏ, nói: "Chúng ta quyết định lên xe."
Tài xế xe lửa âm trầm trầm nhìn chằm chằm mọi người một giây, sau đó cất giọng cảnh cáo, "Trên đường không được xuống xe, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Đám người Trần Đỉnh lập tức hiểu ra đây là hạn chế trò chơi đưa ra, im lặng gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Lúc này tài xế xe lửa mới quay lại phòng điều khiển, sau đó mở cửa toa xe.
Tim mọi người đồng loạt nhấc