Trần Khả Mạn chính là tác giả, tiểu thuyết mà cô ta viết đã tái hiện cụ thể trong trò chơi lần này.
Tất cả người chơi đồng loạt sởn tóc gáy, rồi lại lập tức ý thức được vai trò của Trần Khả Mạn đối với trò chơi này có ý nghĩa quan trọng đến cỡ nào.
Bây giờ Trần Đỉnh cũng không rảnh lo chuyện bị vả mặt nữa, lập tức hỏi Trần Khả Mạn, "Cô có biết nội dung phía sau là gì hay không?"
Mọi người lập tức đè nén kích động nhìn Trần Khả Mạn.
Trần Khả Mạn sắc mặt tái nhợt, nói: "Đây, đây là lần đầu tiên tôi viết tiểu thuyết, căn bản không viết đại cương cùng dàn ý, tôi không biết phải viết nội dung phía sau như thế nào, đều là viết tới đâu hay tới đó.
"
Nói cách khác.
Trần Khả Mạn là tác giả, thế nhưng cũng không biết đường sống trò chơi là gì.
Lợi thế của cô hoàn toàn biến mất!
Các người chơi cau mày, sắc mặt rất khó coi.
Thời gian kế tiếp trong trò chơi, thứ mà các người chơi cần phải đối mặt, vẫn là một ẩn số.
Trong khoảng thời gian ngắn, các người chơi vô cùng suy sụp.
Trần Khả Mạn biết lượng sức mình, bất kể xét từ phương diện nào cũng đều không đáng để người chơi lâu năm bảo vệ, thậm chí biểu hiện còn không bằng Vương Thu Lệ.
Nếu thật sự xảy ra nguy hiểm, rất có khả năng mình chính là nối tiếp Hứa Xuyên.
Nghĩ vậy, Trần Khả Mạn lại sợ hãi.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây.
Vì sao lúc trước mình lại muốn viết cái thể loại tiểu thuyết chết tiệt này, nếu không làm gì có chuyện bị kéo vào đây trở thành người chơi.
Hối hận cùng tuyệt vọng làm Trần Khả Mạn nhịn không được thấp giọng khóc nức nở lên.
Bùi Anh nhẹ nhàng vuốt lưng Trần Khả Mạn, biểu tình ưu sầu tự hỏi tiếp theo nên làm gì.
Nhậm Minh Lượng không cam lòng hỏi Trần Khả Mạn, "Vậy thời điểm cô viết truyện, đối với cốt truyện phía sau không có bất kỳ ý tưởng nào sao? Tỷ như vai chính trong tiểu thuyết sẽ lựa chọn hạng mục trò chơi nào, và hạng mục trò chơi đó nên có quy tắc giết người như thế nào.
"
Trần Khả Mạn khóc lóc lắc đầu, "Tôi thật sự không nghĩ tới, đây cũng là lần đầu tiên tôi viết tiểu thuyết, sao tôi có thể nghĩ xa như vậy được.
"
Các người chơi lại lần nữa trầm mặc, tâm tình lại trở nên bực bội bất an.
Nhậm Minh Lượng nhịn không được muốn quở trách Trần Khả Mạn, rồi lại biết chuyện này vốn không thể trách Trần Khả Mạn, mắng cũng vô dụng, chỉ có thể oán hận đập bàn, thấp giọng gắt gỏng: "Mẹ nó, vậy phải làm sao bây giờ, trò chơi này rõ ràng là muốn dồn chúng ta vào đường chết.
"
Trần Đỉnh xoa huyệt Thái Dương đau âm ỉ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, "Mắng chửi thì có ích gì, còn không bằng suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
"
Các tân nhân khác không dám hé nửa lời, tất cả đều thật cẩn thận nghe người chơi lâu năm nói chuyện.
Không khí càng nặng nề hơn so với lúc trước, Trần Đỉnh nhìn mọi người xung quanh, nói: "Cần phải bắt đầu thảo luận hạng mục trò chơi thứ ba, nên chọn cái nào! "
Vẻ mặt Bùi Anh sầu lo, nhẹ giọng nói: "Trò chơi thứ hai đã suýt chút nữa giết hết chúng ta, trò thứ ba chẳng phải là! ! "
Bùi Anh trải qua vài lần trò chơi, nhưng chưa bao giờ cảm thấy vô lực giống như bây giờ.
Cho dù trong trò chơi xảy ra tình huống nguy cấp cỡ nào, nhưng ít nhất bọn họ có thể thông qua manh mối tìm kiếm đường sống.
Mà lúc này, các người chơi chẳng khác nào vuốt đá qua sông (*), hơi sơ ý một chút là có thể diệt đoàn.
(*) Vuốt đá qua sông: Khi một người muốn qua sông nhưng nơi đó không có cầu, thuyền, hoặc không có ai chỉ cách qua sông thì người đó phải ném một viên đá xuống nước để thăm dò độ nông sâu của dòng sông để đi qua.
"Đừng ủ rũ như vậy, mặc kệ thế nào, chỉ cần chúng ta cố gắng vượt qua một hạng mục cuối cùng nữa, là có thể sống sót rời đi.
" Nhậm Minh Lượng đột nhiên nói.
Lời nói an ủi này của hắn, vẫn không thể làm tâm trạng người chơi tốt hơn.
Hạ Nhạc Thiên cũng rất sầu muộn.
Trò chơi lần này hoàn toàn không có manh mối gì đáng nói, mà điểm đột phá duy nhất là khẩu Trần Khả Mạn, qua hai trò chơi đã mất đi ưu thế làm tác giả tiểu thuyết.
Trần Khả Mạn căn bản chưa kịp viết cốt truyện phía sau, nói cách khác, hạng mục thứ ba mà các người chơi phải đối mặt, có khả năng sẽ vô cùng khủng bố.
Thông qua hai trò chơi trước, có thể nhìn ra đường sống trong trò chơi hoàn toàn không liên quan gì tới manh mối tìm được.
Tỷ như hạng mục đầu tiên, ngựa gỗ xoay tròn.
Người bán vé kia nói cần phải ngồi theo con số trên tấm vé, nhưng ai mà ngờ điều kiện giết người hoàn toàn không liên quan tới bảng số, sát khí thật sự chính là cầm vé số 8 ngồi trên ngựa gỗ số 8.
Đây là điều kiện đầu tiên để kích phát lệ quỷ giết người.
Ngay sau đó, điều kiện thứ hai là người có tấm vé số 8 ngồi trên ngựa gỗ