Các người chơi bước nhanh về phía trước, hành lang cũng không dài, rất nhanh đã đi tới cuối đường, các người chơi lập tức đem đèn pin chiếu qua, Trần Đỉnh kích động nói: "Là mã khóa cửa.
"
Tâm trạng các người chơi khác cũng kích động không kém, nhanh chóng đánh giá cánh cửa.
Nó giống như đúc với cánh cửa mà các người chơi đã giả thiết.
Không chờ mọi người tự hỏi làm sao để đi vào, cánh cửa đã tự động mở ra, căn phòng đen kịt cắn nuốt mọi ánh sáng, Vương Thu Lệ cùng với Trần Khả Mạn lập tức nổi da gà, nhịn không được hô lên một tiếng nho nhỏ.
Người chơi lâu năm còn chưa bị quỷ hù chết, đã bị hai người thình lình hô lên làm giật thót tim, tay cầm đèn pin lắc lư vài cái mới ổn định lại.
Nhậm Minh Lượng căm tức nhìn hai người, thấp giọng quát: "Đừng kêu loạn, muốn chết sao?"
Hắn luôn luôn không muốn cho tân nhân sắc mặt tốt, cũng là vì nguyên nhân này.
Không nói là toàn bộ tân nhân, nhưng đa số tân nhân đều chỉ biết mang đến phiền phức, liên lụy những người chơi lâu năm lâm vào nguy hiểm.
Bị người chơi lâu năm quát lớn, Vương Thu Lệ cùng Trần Khả Mạn lập tức sợ hãi che miệng lại, cũng không dám thở mạnh.
Bùi Anh đúng lúc nói: "Không cần tạo áp lực cho Trần Khả Mạn, cô ấy rất quan trọng với chúng ta.
"
Nhậm Minh Lượng trầm mặc, sau đó mới nói: "Biết rồi.
"
Cánh cửa dày nặng đã hoàn toàn mở ra, nhưng các người chơi lại không thể nhìn thấy không gian bên trong, chỉ có thể dùng đèn pin cẩn thận chiếu vào, Trần Đỉnh nói: "Bên trong hình như! ! Thật sự là phòng chứa đồ.
"
Người chơi khác cũng đánh giá bên trong, quả thật giống như lời Trần Đỉnh nói, bên trong có rất nhiều đồ vật hỗn độn, y hệt những gì bọn họ giả thiết.
"Có phải chúng ta đánh cược đúng rồi không?" Hứa Xuyên nhỏ giọng hỏi.
Trần Đỉnh trả lời: "Không biết, đi vào nhìn trước đã.
"
Các người chơi nuốt nước miếng, mang theo cảm xúc khẩn trương cùng bất an theo sau Trần Đỉnh vào trong, chờ đến khi tất cả người chơi đều vào phòng chứa đồ, cánh cửa dày nặng lập tức phanh một tiếng đóng ầm lại.
Vương Thu Lệ run run, cố kiềm nén tiếng thét sắp thoát ra khỏi miệng, chân mềm nhũn.
Nghĩ đến căn mật thất khép kín có khả năng tồn tại quỷ, Vương Thu Lệ đã sợ tới mức khóc thành tiếng, còn Trần Khả Mạn, lúc tất cả người chơi lâu năm đang vội vàng dùng đèn pin cảnh giác nhìn quanh bốn phía, Trần Khả Mạn xem cũng không dám xem, gắt gao cúi đầu run bần bật.
Đột nhiên, bóng đèn trong phòng chứa đồ chợt sáng lên, cảnh vật xung quanh cũng có thể thấy được mơ hồ, các người chơi sửng sốt, hai mặt nhìn nhau xong bắt đầu tắt đèn pin.
Mặc kệ vì sao bóng đèn lại tự động sáng lên, nhưng ít ra có thể giúp người chơi thấy được toàn bộ căn phòng.
Căn phòng này chứa đầy vật phẩm cổ xưa, trung tâm phòng có một cái bàn bám đầy bụi, rải rác phía trên là nhiều đồ vật nhỉ.
Phía đối diện là cánh cửa rất dày, chỗ khoá cửa cài một công cụ khoá bằng số, cần phải nhập đúng bốn con số mới có thể mở cửa.
Các người chơi thấy thế, trong lòng đều vui muốn nở hoa.
Trò chơi quả nhiên dựa theo quy tắc mà người chơi giả thiết để vận chuyển, nói cách khác, Trần Khả Mạn chính là đường sống của bọn họ.
Đúng lúc này, Hạ Nhạc Thiên tinh mắt chú ý tới một vật phẩm cất trong góc, lên tiếng nhắc nhở mọi người: "Mau nhìn chỗ đó, là rương hành lý.
"
Hơn nữa rương hành lý này lại có màu đỏ, bởi vì đặt trong nhà kho quá lâu mà nhìn có vẻ cũ nát, người chơi sởn da gà lùi về sau.
Nếu trò chơi thật sự dựa theo thiết lập mà người chơi viết ra, vậy trong cái rương hành lý này, tất nhiên đang giấu một nữ thi ngủ say.
Cũng chính lệ quỷ đang lăm le cơ hội giết người.
Nếu đặt trong tình huống người chơi hoàn toàn không biết gì hết, tất nhiên sẽ tò mò rương hành lý có mã khoá này, thậm chí có khả năng sẽ thử mở khóa nó.
Ba lần thất bại, lệ quỷ sẽ thức tỉnh giết chết người chơi.
Nhưng nếu giải khóa thành công, lệ quỷ cũng sẽ thức tỉnh giết chết người chơi, đường sống thật sự chính là đừng để ý tới cái rương hành lý, lập tức tìm đồng hồ báo thức rời khỏi chỗ này.
Những người chơi lâu năm mau chóng bình tĩnh lại, bắt đầu thảo luận kế hoạch kế tiếp.
"Hiện tại chúng ta trực tiếp nhập mật mã, hay là tìm đồng hồ báo thức trước?" Nhậm Minh Lượng cau mày nói.
Trần Đỉnh nói: "Để đảm bảo nguyên tắc, chúng ta vẫn nên dựa theo nội dung làm đi, trước tiên tìm đồng hồ báo thức, xác định đồng hồ báo thức có phải biểu hiện thời gian là 8 giờ 20 phút hay không.
"
Các người chơi lập tức chia ra tìm kiếm đồng hồ báo thức.
Hạ Nhạc Thiên cũng tìm, còn Thích Lệ Phi lại là dùng xem ánh mắt kiểm tra xung quanh, con ngươi đen tối không biết suy nghĩ cái gì.
Sau khi tìm kiếm trong chốc lát, Trần Khả Mạn nhẹ nhàng a một tiếng, mọi người lập tức dừng lại động tác trên tay, sôi nổi nhìn về phía Trần Khả Mạn, Bùi Anh vội vàng hỏi: "Khả Mạn, sao vậy?"
Trần Khả Mạn là trò chơi người sáng tác trò chơi này, nếu cô ta xảy ra chuyện, vậy những người khác cũng không đừng mong sống sót nữa.
Trần Khả Mạn có chút hoảng loạn nói: "Là đồng hồ báo thức, tôi tìm được đồng hồ báo thức.
"
Mọi người sửng sốt, ai cũng không ngờ Trần Khả Mạn lại tìm ra đồng hồ báo thức trước.
Trần Đỉnh đi qua, nhìn theo hướng Trần Khả Mạn chỉ thì thấy được đồng hồ báo thức bị giấu ở một góc rất kín đáo, hắn khom lưng nhặt đồng hồ báo thức lên, đầu tiên là nhìn thời gian, sau đó nghiêng đồng hồ báo thức qua kiểm tra chỗ lắp pin, nói: "Thời gian vừa đúng 8 giờ 20 phút, phía sau đồng hồ không có pin.
"
Điểm này cũng giống như giả thiết mọi người đã thương lượng.
Trò chơi là thật sự dựa theo suy nghĩ của Trần Khả Mạn tiến hành.
Đây cũng là nguyên nhân Trần Khả Mạn tìm thấy đồng hồ báo thức đầu tiên, có thể vào lúc ấy cô ta đã nghĩ về đồng hồ báo.
Sau khi xác định là 8 giờ 20 phút, các người chơi lập tức đi tới chỗ mã khóa, Trần Đỉnh hít sâu một hơi, bình tĩnh ấn bốn con số 2 0 2 0 vào phím mật mã.
Các người chơi nhìn chằm chằm cửa, khẩn trương đến trán rịn mồ hôi, Trần Đỉnh nhập mật mã xong, lập tức chọn nút [Xác định], nhưng đúng lúc này, tiếng cảnh báo cực kỳ chói tai réo vang lên, công cụ mã khoá cũng truyền đến âm thanh máy móc: [Mật mã sai lầm]
Mọi người lập tức hoảng loạn lên, mà sắc mặt Trần Đỉnh lập tức tối sầm xuống.
Tại sao lại như vậy?
Sao mật mã lại sai lầm được.
Trừ khi --
Trần Đỉnh lập tức ý thức được cái gì, không đợi hắn chất vấn Trần Khả Mạn, rương hành lý màu