Khi Hạ Nhạc Thiên cùng Nhậm Minh Lượng đang ở trạng thái giằng co, Trần Đỉnh nhanh chóng bước vào giữa hai người, nói với Nhậm Minh Lượng: "Lúc này không nên tiếp tục mắng Trần Khả Mạn, cô ta là biện pháp sống sót duy nhất của chúng ta."
Nhậm Minh Lượng trầm mặt xuống, "Bây giờ ả ta chỉ ước gì chúng ta chết hết, còn tìm đường sống mẹ gì nữa, tôi ngược lại muốn xem xem nếu tôi giết chết ả, thế giới này có bị hỏng mất hay không!"
Không có Trần Khả Mạn, nói không chừng trò chơi này sẽ không thể tiếp tục vận hành.
Trần Đỉnh nghe được lời này, chợt quay đầu nhìn Trần Khả Mạn, cứ như là......!bị Nhậm Minh Lượng nói động lòng.
Trần Khả Mạn lập tức mở to mắt sợ hãi, liều mạng túm tay áo Bùi Anh, khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, "Đừng giết tôi, thật sự không phải tôi, đừng, đừng giết tôi mà."
Bùi Anh vội vàng vỗ vai Trần Khả Mạn: "Khả Mạn, em bình tĩnh chút, chị bảo đảm sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương em."
(*) Đừng chèo, thuyền này không có kết quả.
Bùi Anh khéo léo đem ý muốn giết người của Nhậm Minh Lượng đổi thành tổn thương, nhưng vẫn khó làm Trần Khả Mạn bình tĩnh lại, ngược lại càng run hơn lúc trước.
"Lúc này rồi mà anh còn muốn tiếp tục làm ầm ĩ sao, nữ quỷ kia sắp bò ra ngoài rồi, tôi không quan tâm anh muốn chết hay không, nhưng tôi tuyệt đối không để anh động vào Trần Khả Mạn." Đây là lần đầu tiên Hạ Nhạc Thiên lộ ra phần sắc bén mạnh mẽ trước mặt người chơi.
Cậu có một loại trực giác, đường sống rất có khả năng liên quan tới Trần Khả Mạn.
Nhậm Minh Lượng không chút sợ hãi Hạ Nhạc Thiên uy hiếp, thậm chí còn bật lại: "Buông tay, nếu cậu còn không buông đừng trách tôi không khách khí."
Từ sau khi Hạ Nhạc Thiên trở thành Người chơi Tử Vong, mỗi lần hoàn thành một trò chơi, các phương diện sức mạnh đều tăng lên, cậu vẫn chưa thấy điểm này xuất hiện ở người chơi khác, nên dù nhìn Nhậm Minh Lượng có vẻ đã luyện tập qua, Hạ Nhạc Thiên cũng không sợ, nhướng mày đáp: "Vậy anh có thể thử xem."
Nhậm Minh Lượng hoàn toàn không cố kỵ gì nữa, nhanh chóng vung nắm đấm về phía thái dương Hạ Nhạc Thiên, Hạ Nhạc Thiên cũng lập tức bày ra tư thế đánh trả.
Trong chớp mắt, cả người Nhậm Minh Lượng bay ra ngoài, hét lên đau đớn thảm thiết.
Hạ Nhạc Thiên sửng sốt.
Những người khác hết hồn hết vía nhìn Thích Lệ Phi, sau lưng lạnh toát.
Người này từ lúc bắt đầu đến giờ rất hiếm khi mở miệng nói chuyện, không ngờ lại là kẻ tàn nhẫn, một lời không hợp lập tức ra tay đánh người.
Hạ Nhạc Thiên còn chưa kịp phản ứng lại, vừa lúc nãy cậu đang định phản đòn, nắm đấm còn chưa chạm mặt đối phương, Thích Lệ Phi đã nhấc chân đạp Nhậm Minh Lượng văng ra ngoài, toàn bộ quá trình nhanh chóng dứt khoát.
Hạ Nhạc Thiên khựng nắm đấm giữa đường, trong chốc lát cũng không biết nên buông xuống hay vẫn tiếp tục cho Nhậm Minh Lượng một bài học.
Cơ mà nhìn Nhậm Minh Lượng đau đến tái mặt, ngay cả sức lăn lộn cũng không có, Hạ Nhạc Thiên quyết định yên lặng buông tay xuống, coi như chưa có gì xảy ra.
Nhưng chuyện vừa rồi có thể chứng minh một điều, thực lực Thích Lệ Phi quả nhiên cao hơn mình rất rất nhiều.
Hạ Nhạc Thiên cảm kích vì Thích Lệ Phi ra mặt thay mình, đồng thời cũng lo lắng Thích Lệ Phi làm vậy sẽ phá hủy quy tắc trò chơi, lỡ như bị trò chơi xoá bỏ như Quỷ Đặt Đơn thì sao bây giờ..
Sau khi Hạ Nhạc Thiên cẩn thận quan sát Thích Lệ Phi vài giây, phát hiện vẻ mặt Thích Lệ Phi vẫn lạnh nhạt như cũ, tức thì yên tâm lại.
Còn may Thích Lệ Phi không có chuyện, nếu không cậu nhất định sẽ áy náy tự trách.
Hứa Xuyên ngơ ngác nhìn Thích Lệ Phi, lại nhìn Nhậm Minh Lượng nằm dài trên mặt đất, lập tức rụt cổ lại, hắn nhịn không được nhớ lại lúc trước mình làm những chuyện tìm đường chết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Rương hành lý màu đỏ còn đang đong đưa, biên độ vẫn giống lúc trước.
Không biết khi nào nó sẽ bò ra, có lẽ là giây tiếp theo, có lẽ là mười phút sau, nhưng từng giây từng phút đều vô cùng nguy hiểm, tim mỗi người cũng theo thời gian trôi đi mà càng lúc càng nhấc lên cao.
Tuy mọi người vẫn không tin tất cả biến cố này không liên quan đến Trần Khả Mạn, nhưng xem tình huống trước mắt, thật sự không thể tiếp tục khiến Trần Khả Mạn sợ hãi nữa, lỡ cô ta thật sự nổi điên muốn cùng các người chơi đồng quy vu tận, vậy thì xong.
Trần Đỉnh biết rõ điểm này, Bùi Anh cũng hiểu, ngay cả tân nhân Hứa Xuyên cùng Vương Thu Lệ cũng ý thức được, cho nên khi bọn họ nhìn thấy Thích Lệ Phi đá Nhậm Minh Lượng văng xuống đất không đứng dậy nổi, đều lựa chọn im lặng.
Nhậm Minh Lượng cuộn tròn trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên cũng không muốn lãng phí thời gian trên người Nhậm Minh Lượng, cậu lập tức đi đến trước mặt Trần Khả Mạn, ngồi xổm xuống: "Trần Khả Mạn, tôi hỏi lại cô lần cuối cùng, về chuyện mật mã và rương nữ thi, thật sự không liên quan tới cô sao?"
Trần Khả Mạn đỏ mắt tuyệt vọng hô: "Tôi đã nói không phải tôi, không phải tôi!"
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc nhìn chăm chú vào Trần Khả Mạn một hồi lâu, mới nói: "Tôi tin cô, những biến cố này quả thật không liên quan tới cô."
Tiếng khóc của Trần Khả Mạn chợt im bặt, trừng to mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Anh, anh tin tôi sao?"
Nhậm Minh Lượng nghe vậy, trong lúc đau đến hít thở không thông vẫn nhịn không được lộ ra nụ cười trào phúng, lời này thằng ngu mới tin.
Nhưng Trần Khả Mạn tin, cô cảm thấy tại thời điểm mình tuyệt vọng cô đơn không ai giúp, đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ kéo cô về với thế giới tràn ngập ánh sáng, cuối cùng Trần Khả Mạn không thể đè nén được ủy khuất trong lòng, gào khóc thảm thiết, nhịn không được phát tiết hết tủi thân cùng thống khổ phải chịu.
Cảm giác tuyệt vọng và ủy khuất thật sự, cho dù kỹ thuật diễn tinh vi tới đâu cũng không thể giả bộ được, có lẽ có người làm được, nhưng đối với một người không hề có kinh nghiệm diễn xuất, hơn nữa còn là tân nhân tố chất tâm lý kém như Trần Khả Mạn, tuyệt đối không thể giả bộ nổi.
Cho nên Trần Khả Mạn cũng không nói dối, nói cách khác bọn họ quả thật oan uổng Trần Khả Mạn, mà chỉ trích và hoài nghi