Trán Bùi Anh lập tức toát đầy mồ hôi, vội vàng nhìn nữ quỷ phía sau, nó đã hoàn toàn bò ra khỏi rương hành lý, mặc một chiếc váy đỏ như máu, xương cốt bị gãy thành ba đoạn, đang dùng tốc độ không nhanh không chậm vặn vẹo bò trườn.
Đôi mắt đỏ chứa đầy máu!
Trần Khả Mạn lại lần nữa thét chói tai, gắt gao ôm chân Bùi Anh không chịu buông, giọng nói bén nhọn mà hoảng sợ: "Quỷ! Nữ quỷ ra ngoài rồi! A --!"
Bùi Anh sốt ruột kéo Trần Khả Mạn dậy, "Trần Khả Mạn, mau đứng lên, chúng ta mau chạy đến cửa."
Trần Khả Mạn bám dính không buông, sợ hãi khóc hô: "Bùi Anh, tôi không động đậy nổi, bắp đùi tôi không nhấc lên nổi, cô nói tôi làm sao đứng lên đây...."
Bùi Anh hoang mang rối loạn nhìn qua các người chơi khác, bọn họ đều chạy về phía cửa phòng, căn bản không rảnh bận tâm mình và Trần Khả Mạn, Bùi Anh càng thêm nôn nóng nói: "Chị đỡ em dậy, em cũng cố gắng dùng sức đi."
Trần Khả Mạn liều mạng lắc đầu, lớn tiếng khóc lóc: "Tôi không đứng được, tôi không còn chút lực nào."
Nhậm Minh Lượng nghe tiếng khóc inh ỏi của Trần Khả Mạn thì lập tức nổi điên, quay đầu quát lên: "Trần Khả Mạn, mẹ nó mau buông Bùi Anh ra!!"
Con ả tân nhân Trần Khả Mạn này chẳng những ngu, lại còn là đồng đội heo, vừa rồi hét lung tung suýt chút nữa hại chết mọi người, bây giờ lại gắt gao kéo Bùi Anh không bỏ ra.
Tự mình đứng dậy không nổi còn muốn kéo Bùi Anh chết chung.
Loại người này, so với Vương Phương ngu xuẩn ích kỷ càng khiến người ta chán ghét, bạo ngược đang đè nén trong lòng, giờ phút này nảy mầm vươn lên.
Trần Khả Mạn đã hoàn toàn hỏng mất, cho dù Nhậm Minh Lượng đứng bên cạnh rống giận cũng không thể thu hút lực chú ý của cô, chỉ liều mạng ôm chân Bùi Anh khóc kêu, lại thường thường quay đầu nhìn nữ quỷ càng lúc càng gần, tiếng hét cũng càng lúc càng to.
"Bùi Anh, làm sao bây giờ, nó sắp tới rồi, nó giết tôi mất!" Trần Khả Mạn vừa sốt ruột vừa tuyệt vọng nức nở, hai chân trở nên tê dại, làm cô nhịn không được kéo Bùi Anh đến nghiêng ngả.
Cơ thể Bùi Anh vốn yếu ớt, không thể đứng thẳng nổi, mắt thấy lệ quỷ sắp tới đây, nàng càng sốt ruột gỡ tay Trần Khả Mạn, "Trần Khả Mạn, cô mau buông tay, tôi sắp ngã rồi!"
"Tôi không buông, tôi chết mất, tôi thật sự sẽ chết ở đây mất, hu hu hu." Trần Khả Mạn lập tức dùng lực mạnh hơn gắt gao siết chặt Bùi Anh, cứ như chỉ cần buông tay sẽ bị lệ quỷ giết chết.
Lúc này, tất cả người chơi khác đều đã thuận lợi chạy tới cửa phòng, bên kia là một hành lang tối đen giống hệt như cái lúc trước, chỉ điểm xuyết vài bóng đèn mờ nhạt ảm đạm, lờ mờ chiếu sáng con đường phía trước, mà cuối dãy hành lang chính là lối vào trạm kiểm soát thứ hai.
Các người chơi tụ tập ngoài cửa hành lang, nôn nóng nhìn Trần Khả Mạn cùng Bùi Anh, sốt ruột kêu: "Mau tới đây, nhanh lên!"
Bùi Anh ngẩng đầu, nhìn mọi người nôn nóng gọi mình, trên mặt lộ ra biểu tình tuyệt vọng.
Trần Đỉnh âm thầm mắng Trần Khả Mạn đáng chết, hắn cắn răng quay đầu nói với người chơi khác: "Chúng ta cần phải cứu Trần Khả Mạn và Bùi Anh."
Nhậm Minh Lượng bắt lấy cổ áo Trần Đỉnh, "Mẹ nó mày là thánh mẫu sao? Cứu người đừng có vứt luôn mạng mình." Nói xong lại chỉ vào Trần Khả Mạn ở đằng kia, giận dữ hét: "Tao muốn giết Trần Khả Mạn, nhưng các người cứ cố tình ngăn cản, bây giờ thì tốt rồi, chúng ta đều phải chết ở nơi này."
Trần Đỉnh đè xuống tức giận, nói: "Tôi không phải thánh mẫu, tôi là vì cứu mọi người, Trần Khả Mạn là đường sống duy nhất, ai cũng có thể chết, chỉ có cô ta là không thể."
Nhậm Minh Lượng lập tức cười lạnh: "Đúng vậy đúng vậy, nhưng bây giờ chính Trần Khả Mạn đã suýt chút nữa hại chết chúng ta."
Nói xong câu đó, Nhậm Minh Lượng thuận tay buông cổ áo Trần Đỉnh, hung tợn nói: "Muốn cứu thì tự mày cứu, tao thà chết cùng mọi người cũng sẽ không cứu Trần Khả Mạn."
Hứa Xuyên cùng Vương Thu Lệ sợ tới mức im như ve sầu mùa đông, một câu cũng không dám nói, chỉ có thể dời ánh mắt cầu cứu qua Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi.
Nhưng ngay cả thời điểm khẩn trương như thế này, Hứa Xuyên cùng Vương Thu Lệ phát hiện người chơi Thích Lệ Phi vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, hai người hơi hoảng hốt, trong lòng lập tức trào ra cảm giác vô cùng quái dị.
Hình như cái người tên Thích Lệ Phi này, từ khi sinh ra đã không sợ chết...!
"Vương tiên sinh, chúng ta làm sao bây giờ?" Vương Thu Lệ lấy lại tinh thần, chỉ có thể đem hy vọng đặt lên người Hạ Nhạc Thiên, người thoạt nhìn dễ nói chuyện hơn nhiều.
Hạ Nhạc Thiên nhấc tay ra hiệu Vương Thu Lệ tạm thời không được lên tiếng, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm lệ quỷ, tựa hồ đang phân tích tự hỏi cái gì đó rất quan trọng.
Vương Thu Lệ lập tức không dám nói nữa, dù sợ hãi đến run rẩy cũng cắn răng không rên một tiếng, sợ quấy rầy đến suy nghĩ của Hạ Nhạc Thiên.
Hứa Xuyên cũng tái hết mặt mũi, nhưng cũng không biết có phải vì sợ đến chai lì rồi hay không, bây giờ hắn chẳng những không còn run rẩy như lúc trước nữa, mà còn còn có tâm tư an ủi Vương Thu Lệ, "Không sao đâu, chúng ta nhất định có thể sống sót!"
Nói ra câu này hoàn toàn không có chút tự tin nào.
Nhìn như là đang an ủi Vương Thu Lệ, kỳ thật cũng muốn an ủi chính mình.
Vương Thu Lệ sợ hãi gật gật đầu.
Trần Đỉnh mặc kệ cổ áo xốc xếch, hắn nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi, còn có Hứa Xuyên, "Các người có muốn đi cùng tôi cứu Trần Khả Mạn với Bùi Anh không?"
Hắn lo lắng những người này sẽ học theo Nhậm Minh Lượng mà đứng bàng quan, vội vàng phân tích lợi và hại rõ ràng: "Nếu Trần Khả Mạn chết, chúng ta cũng sẽ chết, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, đã như vậy, không bằng liều một phen."
Bên kia, quỷ vẫn đang không nhanh không chậm bò trườn về phía trước, chỉ cần duỗi tay là có thể chạm đến Trần Khả Mạn, nó cười khặc khặc: "Các ngươi đừng hòng thoát!!"
Trần Khả Mạn kinh hoảng rú lên.
Bùi Anh quyết định dùng bùa vàng trân quý để bảo vệ Trần Khả Mạn.
Chỉ trong vài giây, lệ quỷ đã bò tới chân Trần Khả Mạn, cười dữ tợn duỗi tay hung hăng cào Trần Khả Mạn.
Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Trần Khả Mạn theo bản năng đẩy Bùi Anh qua, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Bùi Anh còn không kịp lấy bùa vàng ra, cả người đã chao đảo ngã xuống, trực tiếp bị lệ quỷ xỏ xuyên qua bả vai.
Nàng kêu thảm một