Giờ phút này Triệu Học Cương không biết mình nên làm vẻ mặt gì.
Có một chút giật mình vì thanh niên trước mắt có được sức mạnh thật đáng sợ, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ vì đối phương trợn mắt nói dối, ngang nhiên đổi đen thành trắng.
Cũng chính vì vậy, hắn mới không giống như những hành khách khác, không hề sợ hãi người thanh niên này.
Ngược lại còn cảm thấy người này phẩm tính thật tốt, rõ ràng có năng lực mạnh mẽ như vậy, lại chưa từng có ý định thương tổn bất kỳ ai.
Nhưng mặc kệ thế nào, hắn cũng nên đi sang toa xe khác để tìm hành khách còn sống, hơn nữa hắn cần phải mau chóng liên lạc ra bên ngoài, tránh cho xe lửa vì không có người điều khiển mà va chạm với xe khác.
Hạ Nhạc Thiên vừa nhìn là biết đối phương vẫn không chịu thay đổi ý định, chỉ có thể dùng một góc độ khác để khuyên Triệu Học Cương, "Giả sử những người ở các toa xe khác và người lái tàu đều tử vong, vậy anh chính là nhân viên duy nhất có thể điều khiển xe lửa, anh xác định muốn mạo hiểm đi ra ngoài sao?"
Triệu Học Cương sửng sốt.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, nhưng không thể phủ nhận lời của người thanh niên này đã nói lọt tai hắn.
Tuy rằng hắn không phải là điều khiển viên chuyên nghiệp, nhưng hàng năm công tác trên xe lửa cũng giúp hắn mưa dầm thấm đất, học được một ít thao tác đơn giản để điều khiển xe lửa.
Nếu hắn cứ một hai phải mạo hiểm đi qua toa xe đối diện, một khi hắn tử vong ngoài ý muốn, vậy những người sống sót còn lại trong toa xe này phải làm sao bây giờ?
Không có hành khách nào biết điều khiển xe lửa.
Lý Mai cũng khuyên can: "Triệu ca, anh đừng đi ra ngoài."
Hạ Nhạc Thiên cũng không cố tình hạ giọng nói chuyện, các hành khách trong toa xe đều nghe được rành mạch.
Vẻ mặt mỗi người nháy mắt trở nên khó coi, cảm xúc thấp thỏm lo âu bao phủ cả toa xe, không ngờ tình huống còn toang hơn bọn họ tưởng tượng.
"Cậu nhân viên này, nếu thật là như vậy, cậu tuyệt đối đừng đi ra ngoài, chúng ta cứ ngồi chờ ở đây nghĩ biện pháp trước đi." Có người cao giọng khuyên can Triệu Học Cương.
Những người khác sôi nổi phụ họa.
Lúc này không còn người nào muốn Triệu Học Cương đi qua toa xe khác nữa, ai cũng sợ Triệu Học Cương xảy ra chuyện, vậy đoàn tàu này cũng tiêu tùng theo.
Bao gồm cả bác gái trung niên lúc trước còn kêu gào, bây giờ đang sợ hãi tránh ra sau ghế ngồi, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Bà ta sắp bị doạ sắp tè ra quần.
Nếu người kia thật sự bị mình chọc giận, bà ta nhất định sẽ bị đánh chết.
Còn may, còn may......!
*
Hạ Nhạc Thiên nghe các hành khách khác đều ngăn cản Triệu Học Cương, lúc này mới nói: "Giờ thì thật sự không có ai muốn anh đi ra ngoài."
Triệu Học Cương nghe vậy cũng không cười nổi, lẩm bẩm tự nói: "Nhưng chúng ta phải làm sao bây giờ đây?"
Sương mù ngoài xe càng ngày càng dày, tầm nhìn đã giảm xuống bằng không, cũng may kẹt cửa có mảnh vải chặn lại, tuy rằng vẫn có chút sương mù thấm vào, nhưng ảnh hưởng không lớn.
Các hành khách nhịn không được ghé vào cửa kính nhìn ra bên ngoài, cuối cùng thất vọng ngồi lại chỗ của mình, bà lão và mập mạp lúc này im lặng không dám thở mạnh.
Mỗi hành khách đều dùng mảnh vải bịt kín miệng mũi, nhỏ giọng thương lượng biện pháp với những người khác.
Không thể đi qua thùng xe đối diện, sương mù hoàn toàn che kín mọi vật, trở ngại rất lớn đến tầm nhìn của mọi người.
Quan trọng nhất là, ai biết được sương mù này có độc hay không.
Hoặc là, trong sương mù có thứ gì đáng sợ đang rình rập, nói không chừng......!sẽ có quái vật xé xác tất cả mọi người!
Cho nên dưới toa xe đối diện mới có vết máu.
Nhưng vẫn còn một việc không rõ, vì sao vật trang trí trong toa xe lại đột nhiên trở nên cũ nát như vậy, phảng phất như đã trang trí từ rất nhiều năm trước.
Loại biến hoá quỷ dị này không thể giải thích qua loa như có quái vật ăn người được.
Không lẽ, thật sự giống như bà lão kia nói, xe lửa có quỷ?!!
Các hành khách nôn nóng khẩn trương, âm thanh nói chuyện càng lúc càng ồn ào.
Hạ Nhạc Thiên cúi đầu tự hỏi một lúc, tiện tay lấy vé xe từ trong túi ra, cẩn thận nhìn tuyến xe lửa.
G9587 - Ghế số 34.
Hạ Nhạc Thiên nhủ thầm quả nhiên là như thế này, số hiệu của xe lửa không giống trong nhiệm vụ.
Nói cách khác, toa số 4 mà cậu đang đứng thuộc đoàn tàu số hiệu G9587.
Mà những toa xe cũ kỹ quỷ dị kia, tất nhiên là thuộc về đoàn tàu ma trong nhiệm vụ, chính là đoàn tàu mang số hiệu A367.
Một phỏng đoán hiện lên trong đầu.
Có lẽ, các hành khách của đoàn tàu G9587 cũng không phải mất tích, càng không bị tử vong, bọn họ vẫn sống tốt ở thế giới Hiện Thực, chỉ có toa xe số 4 bị cuốn vào Quỷ Giới, bị gắn vào đoàn tàu ma số hiệu A367, hơn nữa còn đang muốn xâm nhập vào.
Nói cách khác, không cần lo đoàn tàu này sẽ va chạm ngoài ý muốn, thứ cần bận tâm lúc này, là sương trắng bên ngoài đang lăm le xâm nhập vào.
Hay nói đúng hơn, là Quỷ Giới đang muốn nuốt chửng toa xe này.
Một khi sương mù ùa vào toa xe, liền nói lên toa số 4 sẽ trở thành một bộ phận của Quỷ Giới, tất cả hành khách sẽ gặp phải tai ương.
Hạ Nhạc Thiên đi đến gần cửa xe, thông qua cửa gương cẩn thận nhìn ra bên ngoài, nhưng dù cậu có thị lực nhạy bén cỡ nào cũng không thể nhìn xuyên qua lớp sương trắng dày đặc, càng không biết được lệ quỷ đang nấp ở đâu trong đám sương trắng này.
Cho tới bây giờ, lệ quỷ vẫn chưa lộ sát khí với hành khách bên trong toa xe, nói cách khác, hành động đóng cửa xe của cậu là chính xác, hạ thấp cơ hội kích phát điều kiện giết người của lệ quỷ.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn cảm thấy bất an, cậu kéo Triệu Học Cương đang dựa nửa người vào vách xe, hỏi: "Anh có biết đoàn tàu A367 hay không?"
Triệu Học Cương ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên một chút mờ mịt, "Tôi chưa từng nghe qua."
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, hỏi