[Trò chơi kết thúc]
[Chúc mừng người chơi "Da Da Hạ", "Tế Phẩm Tuế Nguyệt" thành công hoàn thành trò chơi.
]
[Nhiệm vụ: Quan Tài]
[Điểm tích lũy: Vì người chơi đã giải quyết Bug, đặc biệt khen thưởng "Da Da Hạ" thêm +10 điểm tích lũy, tổng điểm tích lũy hiện có là: 22]
Hạ Nhạc Thiên có chút căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn.
Trò chơi làm vậy là có ý gì?
Không lẽ đã nhận ra trên người cậu có bàn tay vàng giống như Bug sao?
Hạ Nhạc Thiên không ngồi yên được, vội vàng mở khung trò chuyện với Thích Lệ Phi.
[Da Da Hạ: Thích Lệ Phi, điểm tích lũy của tôi hình như không đúng lắm, nói tôi cố ý giải quyết Bug trò chơi nên khen thêm mười điểm tích lũy, có phải nó đã phát hiện chuyện gì không?]
Nó ở đây là chỉ đôi mắt khổng lồ trên không trung kia, cũng chính là quy tắc trò chơi.
Ngay sau đó, Thích Lệ Phi trả lời.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Mỗi quy tắc của từng thế giới đều không thể phát hiện Bug, Bug là sự tồn tại đặc thù, nó chỉ nhận ra cậu đã giúp nó giải quyết gì đó, nên mới sẽ cố ý khen thưởng.
]
Hạ Nhạc Thiên vẫn có chút không yên lòng.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Đừng lo, quy tắc sẽ không phát hiện.
]
Nhìn dòng chữ này, tim Hạ Nhạc Thiên bỗng đánh cái thịch, cậu nhớ lúc còn ở trong trò chơi, cặp mắt khổng lồ giữa không trung hình như đang tìm tòi cái gì đó, nhưng sau đó lại biến mất.
Giống hệt như lời Thích Lệ Phi nói.
Cho dù là quy tắc cũng không thể phát hiện Bug, chỉ có Thích Lệ Phi mới có thể -- không đúng, hình như Thích Lệ Phi cũng nhìn thấy Bug.
Nhưng nếu không nhìn thấy, tại sao Thích Lệ Phi lại ngụy trang thành người chơi?
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận nhớ lại cảnh tượng Bug xuất hiện, phát hiện đều là Bug chủ động xuất hiện, Thích Lệ Phi mới có thể ra tay tiêu diệt Bug.
Nghĩ đến đây, cậu lại nghĩ tới bàn tay vàng trên người mình, trong lòng có một phỏng đoán không tốt lắm.
Bàn tay vàng của cậu -- có khi nào cũng là một Bug không?
Vì vậy nên quy tắc trò chơi và Thích Lệ Phi đều không phát hiện ra nó, cũng giải thích được nguyên nhân vì sao bàn tay vàng của cậu có thể cắn nuốt Bug.
Bởi vì, bàn tay vàng của cậu, cũng là Bug.
Chỉ là không biết vì sao nó lại biến thành "thiết bị gian lận" của mình, giấu sâu bên trong cơ thể, sợ bị Thích Lệ Phi phát hiện, có thể kiên nhẫn chờ đến khi Thích Lệ Phi không có mặt mới dám cắn nuốt Bug khác.
Vậy thì lại có vấn đề mới.
Bug -- rốt cuộc là cái gì?
Phải biết rằng trò chơi này như thế cường đại, vì cái gì sẽ xuất hiện loại này liền quy tắc trò chơi đều không thể nhận thấy được đáng sợ lỗ hổng đâu?
Hạ Nhạc Thiên không dám tiếp tục hỏi Thích Lệ Phi, đành nói lời cảm ơn rồi quay lại xem Bảng Xếp Hạng.
Trên Bảng Xếp Hạng, "Da Da Hạ" vẫn chiếm vị trí hạng nhất như cũ.
Chỉ khác ở chỗ, bên phải của ID tên đã biến thành:
[Da Da Hạ]--[1/22]
Mà người chơi đứng thứ hai vẫn là người Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy lúc trước, bên phải ID của đối phương cũng xuất hiện biến hóa.
[Gothic Sứ Giả]--[2/17]
Hạ Nhạc Thiên lộ ra chút kinh ngạc.
Người chơi Gothic Sứ Giả này vào Thi Đấu Xếp Hạng hai lần liên tiếp, hơn nữa đều sống sót ra ngoài.
Bởi vậy có thể thấy được thực lực của đối phương không thể khinh thường.
Đồng thời cũng khiến Hạ Nhạc Thiên cảm thấy gấp gáp, tuy rằng số điểm Sinh Tồn là một chỉ tiêu để sắp xếp vị trí trên Bảng Xếp Hạng, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào điểm tích lũy.
Nếu Hạ Nhạc Thiên muốn bảo trì hạng nhất, nhất định phải không ngừng tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, nếu không, vi trí nhất bảng sẽ bị Gothic Sứ Giả cuỗm mất.
Đến lúc đó muốn đoạt lại chỉ sợ càng khó khăn.
Trần Đỉnh cũng đang nhìn Bảng Xếp Hạng, khẽ hít sâu một hơi: "Người chơi này lại tham gia Thi Đấu Xếp Hạng thêm một lần nữa.
"
Phải biết rằng chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã có vài người chơi có tên trên Bảng Xếp Hạng đã chết trong Thi Đấu Xếp Hạng, nhưng người này lại tham gia liên tục hai lần, thậm chí còn sống sót ra ngoài, mắt thấy sắp vượt qua cả hạng danh.
Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, thấy Trần Đỉnh cũng chú ý tới người chơi hạng hai này, bèn nói: "Anh biết người này sao?"
Trần Đỉnh lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không quen biết, nhưng tôi có nghe người chơi khác nói về người này, bọn họ nói người này rất đáng sợ.
"
Bùi Anh lộ vẻ lo lắng, nhưng vẫn là không nói gì.
Bầu không khí có chút yên lặng, Trần Đỉnh không thể không nói sang chuyện khác, hỏi: "Đúng rồi, Thi Đấu Xếp Hạng khác gì trò chơi bình thường vậy?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Không có gì khác nhau, chẳng qua độ khó khăn quả thật cao hơn trò chơi bình thường một chút, hơn nữa điểm tích lũy cũng không cố định, sẽ căn cứ vào biểu hiện của người chơi để tiến hành tổng hợp đánh giá chấm điểm.
"
Trần Đỉnh và Bùi Anh nghe xong thì liếc mắt nhìn nhau, vô cùng trầm trọng.
Tiếp đó, Hạ Nhạc Thiên kể tất cả mọi chuyện mình gặp trong trò chơi cho Trần Đỉnh cùng Bùi Anh, chỉ giấu chuyện gặp phải Bug và Thích Lệ Phi.
Tuy rằng Hạ Nhạc Thiên và bọn Trần Đỉnh đã quyết định trở thành đồng đội, nhưng một ít chuyện vẫn không thể kể hết cho đối phương.
Sau khi Trần Đỉnh và Bùi Anh nghe xong, đều có chút suy tư.
Trần Đỉnh cảm thấy không thích hợp, chần chừ nói: "Tuy khó khăn trong trò chơi quả thật rất cao, nhưng cũng không thể khiến vài người chơi trên Bảng Xếp Hạng đều chết ở bên trong.
"
Có thể đề tên lên Bảng Xếp Hạng, tuyệt đối không phải là dạng tầm thường hời hợt.
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, không lẽ liên quan đến Bug?
Dĩ nhiên cũng không hoàn toàn tại Bug gây nên, Hạ Nhạc Thiên còn có chút hoài nghi nguyên nhân là do bàn tay của con người, cậu trả lời: "Mỗi người chơi trên Bảng Xếp Hạng đều có quan hệ cạnh tranh, trò chơi cũng không cấm người chơi tàn sát nhau trong trò chơi, cho dù cấm thì cũng có rất nhiều biện pháp giết chết đối phương.
"
Trần Đỉnh cũng nghĩ đến điểm này, giọng nói cũng trở nên nặng nề: "Cứ như vậy, chẳng những chúng ta phải vắt óc tìm kiếm đường sống, còn phải đề phòng người chơi khác, đặc biệt là người chơi có tên trên Bảng Xếp Hạng.
"
Dù sao thì chỉ cần giết chết người chơi có tên phía trên mình, là có thể nhảy thêm một bậc, càng đến gần hạng nhất.
Đây là cám dỗ khiến cho người chơi đỏ mắt, có thể hoàn toàn đánh mất nhân tính, biến thành ác ma còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Chỉ là đáng tiếc cho những tân nhân ngây ngốc tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, tất nhiên sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu của những người chơi lâu năm.
Trần Đỉnh lẩm bẩm: "Hy vọng những tân nhân sẽ không ngốc như vậy.
"
Hạ Nhạc Thiên không đáp lời, ánh mắt đảo qua giường bệnh giữa phòng, phía trên là khăn trải giường trắng tinh sạch sẽ.
Chỉ có người chơi trong phòng mới biết, trên chiếc giường này đã từng nằm một người sống sờ sờ.
Nhưng bởi vì trò chơi thất bại nên bị xóa sạch dấu vết, biến mất hoàn toàn.
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi siết chặt tay, đáy mắt tràn đầy lửa giận.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu nhất định sẽ tìm ra hung thủ giết chết Đường Quốc Phi, nếu Đường Quốc Phi kích phát điều kiện giết người của lệ quỷ mà bị nó giết chết, Hạ Nhạc Thiên sẽ không