Nàng liều mạng nhớ lại, nhưng càng cố nhớ thì càng không nghĩ ra, cả người phát run lên: “Sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?”
Triệu Hòa Hạo rất nhanh nghĩ ra biện pháp giải quyết, trấn an nữ sinh: “Đừng nóng vội, chúng ta có thể đi tìm chủ nhiệm lớp, trong tay cô giáo có danh sách lớp, trên đó nhất định có tên của nó, đúng không?”
Nữ sinh hoang mang lo sợ, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chủ nhiệm lớp nhất định biết, chúng ta nhanh chóng đi tìm chủ nhiệm lớp.”
Nàng bức thiết muốn biết vì sao nàng nghĩ mãi không ra tên của người kia.
Còn có —— còn có vì sao nàng không nhớ được mặt đối phương!!!!
Thừa dịp còn chưa vào học, ba người Triệu Hòa Hạo cùng nữ sinh kia cùng đi tới văn phòng, sau khi gõ cửa tiến vào, chủ nhiệm lớp 444 bộ dáng thanh tú uyển chuyển, cô mỉm cười buông bút trong tay xuống, dò hỏi mấy người: “Chuẩn bị vào học rồi, sao còn lại đây tìm cô?”
Lúc này trong văn phòng chỉ còn chủ nhiệm lớp 444, không còn ai khác.
Trên bàn làm việc châtd đầy bài tập của học sinh, cùng với ly trà còn chưa uống xong.
Thoạt nhìn chứa đầy hơi thở sinh hoạt.
Mấy người đi qua đứng trước bàn làm việc, trong lớp nữ sinh có thành tích học tập cũng không tệ lắm, quan hệ với chủ nhiệm lớp tự nhiên cũng càng thêm thân cận, nàng dẫn đầu hỏi chủ nhiệm lớp: “Cô ơi, cô có thể cho em mượn xem sổ điểm danh không ạ?”
Chủ nhiệm lớp kỳ quái nhìn học sinh trước mặt: “Xem cái này làm gì?”
Nữ sinh nghĩ đến chính mình thế nhưng không nhớ cả tên lẫn mặt của bạn học bị thiếu trong lớp 444, trong lòng càng thêm khủng hoảng bất an, nàng năn nỉ nói: “Xin cô đó, cô cho em mượn xem một chút đi.”
Chủ nhiệm lớp gật đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn học sinh: “Thôi được, nhưng các ngươi chỉ có thể xem sổ điểm danh ở đây.
Lát nữa lập tức vào học, không thể trốn tiết, hiểu không?”
Mấy người lập tức ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu.
Nữ sinh tiếp nhận sổ điểm danh lão sư đưa qua, nhanh chóng xem từ trên xuống, càng xem sắc mặt càng tái nhợt: “Sao lại không có, sao lại không có.”
Trên sổ điểm danh chỉ có tên 58 học sinh, nhưng trong trí nhớ của nàng, lớp 444 rõ ràng có 59 học sinh.
Người bị thiếu kia.....rốt cuộc là ai??
Triệu Hòa Hạo lấy sổ điểm danh qua, nhìn một lần từ trên xuống dưới, sắc mặt tương đối khó coi.
Không nghĩ ngay e sổ điểm danh, cũng không tìm thấy tin tức lệ quỷ.
Không lẽ những tin tức liên quan đến nó đều không tồn tại sao?
Nếu đúng là như vậy.
Câu hỏi này giải kiểu gì?
Nữ sinh bắt đầu hoài nghi ký ức của mình có phải xuất hiện vấn đề hay không, nếu không vì sao nàng lại cảm thấy lớp có 59 học sinh.
Đúng rồi.
Ngoại trừ nàng ra, còn có chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp nhất định biết lớp 444 có tất cả bao nhiêu học sinh.
Nghĩ đến đây, nữ sinh lập tức nhìn về phía chủ nhiệm lớp, vội vàng nói: “Cô ơi, cô có biết lớp thiếu một người học sinh hay không, đó rốt cuộc là ai?”
“Sao cô không nhớ chuyện này.” Chủ nhiệm lớp lộ ra vẻ mặt mờ mịt, mái tóc thật dài ở dưới ánh đèn có vẻ phá lệ nhu thuận,
Nữ sinh vội vàng gật đầu, nước mắt đều sắp chảy ra: “Có, em chỉ nhớ rõ hình như là một bạn nam, nhưng em một chút cũng không nhớ nổi bạn ấy là ai? Lớp chúng ta thật sự mất tích một học sinh a.”
Vì sao ngay cả cô giáo cũng không nhớ rõ thiếu một học sinh.
Chủ nhiệm lớp nghe nữ sinh trả lời, vẻ mặt vốn đang mỉm cười chậm rãi biến mất, mặt vô biểu tình ngồi ở đó, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nữ sinh, nhẹ giọng nỉ non hỏi: “Thật vậy sao? Lớp chúng ta thật sự thiếu người sao?”
Ánh đèn mông lung nghiêng xuống dưới, chiếu rọi gương mặt có chút trắng bệch của chủ nhiệm lớp, có vẻ hết sức quỷ dị, chủ nhiệm lớp còn đang hỏi lại: “Thật vậy sao?”
Biểu tình Triệu Hòa Hạo hơi đổi, đột nhiên phát hiện một chuyện rất kỳ lạ.
Hiện tại rõ ràng vẫn là ban ngày, vì sao trong văn phòng lại mở đèn?
Ánh nắng bên ngoài bức màn thế nhưng không chiếu vào trong chút nào, chuyện này tựa hồ có hơi không thích hợp, lúc này vẫn chưa vào tiết học, sao trong văn phòng lại không có một giáo viên nào.
Triệu Hòa Hạo lập tức kéo Điền Hân Đồng cùng Chu Trạch Phong lui ra sau.
Nữ sinh hồn nhiên bất giác, khóc nức nở gật đầu nói: “Thật sự.
Cô ơi vì sao em không nhớ chút nào vậy.”
Chủ nhiệm lớp chậm rãi giương nụ cười giả tạo, trên mặt dần dần che kín thi đốm, phảng phất như là…… Đã chết từ lâu!
Nữ sinh sợ tới mức lui về phía sau, lảo đảo té trên đất, hoảng sợ nói: “Cô, mặt cô như thế nào ——”
Chủ nhiệm lớp mỉm cười giả tạo đứng dậy, giày cao gót đạp lên mặt đất, phát ra âm thanh lộc cộc, hai ba bước liền đi đến trước mặt nữ sinh, túm lấy đầu nàng hung hăng bóp, hình ảnh máu me giống như dưa hấu nổ tung, sợ tới mức Chu Trạch Phong hô lên một tiếng.
Nữ sinh kêu cũng không kịp kêu, lập tức liền không có tiếng động.
Chủ nhiệm lớp chậm rãi ngẩng đầu……
“Chạy, nhanh chạy khỏi đây!” Triệu Hòa Hạo phản ứng cực nhanh, lập tức tông cửa xông ra.
Điền Hân Đồng theo sát sau đó, cô theo bản năng muốn quay đầu nhìn phía sau, nhưng Triệu Hòa Hạo giống như là biết Điền Hân Đồng muốn làm cái gì, gào rống nói: “Chạy về phía trước, cấm quay đầu lại!”
Các người mới vĩnh viễn đều có tật xấu này, tố chất tâm lý lại không tốt, đại đa số người mới chỉ cần quay đầu lại, sẽ vì nhìn thấy quỷ mà sợ tới mức nhũn chân, do đó mất đi cơ hội chạy trốn.
Điền Hân Đồng hoảng sợ vô cùng, kỳ thật cô đã không còn cảm giác được chân mình nữa, ngay cả đại não cũng trống rỗng, nhưng là cô biết chỉ cần mình dừng lại, sẽ bị quỷ giết chết như nữ sinh kia.
Cô không muốn chết!!!
Điền Hân Đồng nhẫn tâm cắn đầu lưỡi, đau đớn làm cô càng thêm thanh tỉnh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.
Hành lang cũ kỹ giống như không có điểm cuối.
Xung quanh đầy mùi hư thối.
Nơi này, tựa hồ đã không còn là trường học!!!
Dù Chu Trạch Phong là người chạy ra cuối cùng, nhưng vì ở hiện thực hắn thường xuyên rèn luyện, không bao lâu liền chạy vượt qua Điền Hân Đồng.
Điền Hân Đồng nháy mắt khủng hoảng lên.
Nếu lệ quỷ đuổi tới, người nó giết đầu tiên, sẽ là chính mình!!!
Nghĩ đến điểm này, trong lòng cô chợt bộc phát ra khát vọng sống mãnh liệt, liều mạng chạy về phía trước, tốc độ thế nhưng lại tăng lên không ít.
“Lộc cộc ——”
Âm thanh giày cao gót đạp lên trên sàn nhà vang lên.
Sắc mặt ba người đang chạy nháy mắt biến đổi, con quỷ kia đuổi tới!!!
Chẳng lẽ bọn họ đều phải chết ở đây sao?
Chạy trong chốc lát, cuối hành lang xa xa tựa hồ tản ra ánh