Còn chưa tới giữa trưa, Lý Đại Tráng và Khổng Thiến Lệ, còn có Lý Hiểu Dương quyết định đi phòng bếp thực hiện kế hoạch.
Nhìn ba người rời đi, trong lòng Lâm Cúc Hoa hoảng hốt, nhanh chóng đứng dậy đi theo sau ba người, im lặng không lên tiếng.
Khổng Thiến Lệ kéo áo Lý Đại Tráng, dùng ánh mắt ám chỉ Lâm Cúc Hoa phía sau.
Lý Đại Tráng xoay người, lúc này mới nhìn thấy Lâm Cúc Hoa, có chút kỳ quái nhìn chị ta: “Chị đi theo chúng tôi làm gì?”
Lâm Cúc Hoa có chút bất an chà xát tay: “Các người muốn đi đâu vậy? Tôi cùng đi với các người.”
Khổng Thiến Lệ lộ vẻ mặt không kiên nhẫn nói với Lâm Cúc Hoa: “Chị đi theo chúng tôi làm gì, lỡ chị lại quấy rối thì ăn cám cả đám à.”
Lâm Cúc Hoa trong lòng cực kỳ khó chịu, rồi lại biết bây giờ Khổng Thiến Lệ là hồng nhân trong mắt Lý Đại Tráng, chỉ có thể kiềm nén tức giận, nói: “Em gái nói gì vậy, tôi ăn muối còn nhiều hơn các người ăn cơm, các người không cần cảm thấy mình trẻ tuổi thì rất tài giỏi……”
“Vậy chị tự mình đi riêng đi, còn đi theo chúng tôi làm gì?” Khổng Thiến Lệ không chút khách khí cắt ngang.
Lúc trước Lý Đại Tráng có mâu với Lâm Cúc Hoa, hắn từ trước đến giờ vẫn luôn chán ghét Lâm Cúc Hoa ỷ vào tuổi lớn thì thích khoa tay múa chân, hắn cũng nhìn ra được bên Triệu Hòa Hạo cũng không thích Lâm Cúc Hoa.
Hôm qua Lâm Cúc Hoa cũng không thèm nhìn mấy người bọn họ, trực tiếp nói muốn đi tìm Triệu Hòa Hạo, kết quả hiện tại Lâm Cúc Hoa vẫn một thân một mình, hiển nhiên là bị Triệu Hòa Hạo uyển chuyển từ chối Lâm Cúc Hoa gia nhập.
Kể từ đó, Lý Đại Tráng càng không nghĩ đến việc nhận Lâm Cúc Hoa.
Hắn không thích cỏ đầu tường.
(*) Cỏ đầu tường: ý chỉ những người gió chiều nào theo chiều ấy.
“Từ đâu tới thì về chỗ đó đi, đừng tiếp tục đi theo chúng tôi.” Lý Đại Tráng giơ nắm đấm, hung ác nhìn chằm chằm Lâm Cúc Hoa, hắn vô cùng rõ ràng, đối phó loại người này chỉ có thể dùng vũ lực.
Lâm Cúc Hoa sợ tới mức lui về phía sau vài bước: “Cậu muốn làm gì? Muốn đánh người sao?!! Tôi nói cho cậu biết, đánh người là phạm pháp.”
Lý Hiểu Dương có chút không đành lòng, mịt mờ nhắc nhở nói: “Lâm đại thẩm, chỗ này là trò chơi, không phải hiện thực.”
Lâm Cúc Hoa sắc mặt tái nhợt.
Sao chị ta lại quên mất nơi này mặc dù vô cùng chân thật, kỳ thật chỉ là một trò chơi, mà không phải thế giới thực.
Không có ai tự nguyện chịu đựng chị ta la lối khóc lóc ăn vạ.
Nếu chị ta còn dây dưa nữa, nói không chừng sẽ bị đánh thật, Lâm Cúc Hoa vừa tuyệt vọng vừa không cam lòng, cuối cùng chật vật quay đầu về lớp, sau đó ngồi ngây người trên ghế.
Chị ta rốt cuộc đã làm sai cái gì.
Vì sao không có ai nguyện ý tiếp nhận, ngược lại đều bài xích chị ta?
Những người này hoàn toàn không biết kính già yêu trẻ, không muốn giúp mình, nhường mình.
Chẳng lẽ chị ta thật sự phải chết ở trong trò chơi đáng sợ này sao?
Trong một chốc, Lâm Cúc Hoa chưa bao giờ lộ ra một mặt mềm yếu trước bất kì ai đột nhiên thất thanh khóc rống lên.
********
“Lâm Cúc Hoa cũng rất thảm.” Đi trên đường, Lý Hiểu Dương nhịn không được nói.
Khổng Thiến Lệ nhìn về phía Lý Hiểu Dương mắt trợn trắng, trào phúng nói: “Không nhìn ra anh lại là một đại thánh mẫu, ngay cả loại người thích quậy ầm ĩ một cách vô lý như bà ta cũng có thể thương hại.”
Lý Hiểu Dương vẫn không tức giận, giải thích: “Tuổi bà ta cũng đã lớn, đổi lại là ai gặp phải việc này đều rất khó bình tĩnh, hơn nữa bà ta cũng không bắt nạt cô, hay là thôi đi.”
Khổng Thiến Lệ ở trong lòng mắng một câu có bệnh, bước nhanh đuổi kịp Lý Đại Tráng.
Lý Hiểu Dương đi ở phía sau nở nụ cười khổ.
Ba người đến nhà ăn, cũng tìm được chỗ ngồi xuống, che che giấu giấu nhìn chằm chằm đầu bếp Trương đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa hôm nay.
Lý Đại Tráng nhỏ giọng hỏi Khổng Thiến Lệ: “Chuyện giao cho cô sao rồi?”
Khổng Thiến Lệ nói: “Tôi làm việc khẳng định đáng tin cậy, các anh chờ một lát, nữ sinh kia lập tức sẽ tới đây.”
Ngay sau đó.
Một người nữ sinh ăn mặc đồng phục đi tới, biểu tình có hơi khẩn trương, nhìn trái nhìn phải giống như đang tìm ai đó.
Khổng Thiến Lệ nói: “Chính là nữ sinh kia.”
Lý Hiểu Dương cảm thấy có hơi kỳ lạ, nữ sinh kia tựa hồ biết bọn họ trốn ở chỗ này, quay đầu hỏi Khổng Thiến Lệ: “Cô nói gì với cô bé đó vậy.”
Lý Đại Tráng tuy rằng không hiểu Lý Hiểu Dương vì sao muốn hỏi chuyện này, nhưng vẫn quay đầu nhìn Khổng Thiến Lệ.
Khổng Thiến Lệ mắt trợn trắng: “Còn có thể nói như thế nào, tôi lừa cô bé là tôi rớt đồ ở đây.”
Lý Hiểu Dương trong lòng dần dần dâng lên cảm giác không tốt: “Sau đó?”
Khổng Thiến Lệ có chút khó chịu: “Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì? Chỉ cần con bé kia có thể lừa đầu bếp ra ngoài không phải được rồi sao?”
Lý Hiểu Dương sắc mặt khó coi: “Nữ sinh kia có thể đem chúng ta khai ra hay không? Nếu vậy chẳng phải quỷ sẽ biết chúng ta muốn lẻn vào phòng bếp sao?”
Đến lúc đó, bọn họ chỉ sợ cũng xong rồi.
Khổng Thiến Lệ luống cuống trong chớp mắt, rất nhanh lại tự an ủi mình nói: “Không, sẽ không, tôi chỉ nói tôi làm rơi đồ, hoài nghi bị người trong căn tin nhặt mất, nhờ cô bé hỗ trợ dụ dỗ đầu bếp đi, tôi sẽ nhân cơ hội lẻn vào phòng bếp tìm đồ.”
Lý Hiểu Dương có chút hận sắt không thành thép: “Sao cô lại dùng lý do này, nếu con quỷ kia biết chúng ta trộm lẻn vào, không phải những gì chúng ta làm tất cả đều uổng phí sao?”
Khổng Thiến Lệ giận trừng trở về: “Hai người các ngươi chỉ biết mở mồm nói suông, chuyện này từ đầu tới đuôi đều do tôi tự nghĩ cách, tự đi tìm người, hiện tại các người cảm thấy không hài lòng, còn muốn trách tôi?”
Lý Hiểu Dương khí thế suy giảm: “Ý tôi không phải vậy.”
“Vậy ý của anh là gì?” Khổng Thiến Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Lý Hiểu Dương: “Hai người đàn ông chỉ biết chỉ tay năm ngón, cái gì cũng không làm, cuối cùng còn muốn trách nữ nhân như tôi làm không tốt, mặt các anh cũng đủ dày?”
Lý Đại Tráng nghe được lời này, ngắt lời: “Được rồi, ồn cái gì mà ồn.”
Khổng Thiến Lệ không dám chọc giận Lý Đại Tráng, ngữ khí mềm xuống, nói: “Chuyện này nếu các anh cảm thấy tôi không đúng, tôi cũng không còn gì để nói, các anh có thể đợi ở đây, tự tôi lẻn vào phòng bếp, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện cũng không liên lụy đến các anh.”
Lý Đại Tráng nghe vậy có chút động lòng, lại hỏi: “Vậy sau khi ra ngoài cô sẽ nói cho chúng tôi biết đáp án chứ?”
Khổng Thiến Lệ không chút nghĩ ngợi trả lời: “Tất nhiên.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Khổng Thiến Lệ mới không nói đáp án chính xác cho những người này.
Cô mạo hiểm thật lớn mới tìm được đáp án, dựa vào cái gì tay không dâng lên cho hai người này, cô có lợi gì.
Nhưng mà, Khổng Thiến Lệ lại không muốn bản thân đơn đả độc đấu, có hai người đàn ông ở bên cạnh, đối với cô mà nói cũng là một phần đảm bảo an toàn.
Cho nên để ổn định tâm lý hai người này, cô không thể không lừa Lý Đại Tráng cùng Lý Hiểu Dương, miễn cho hai người bọn họ biết chân tướng sẽ vứt bỏ chính mình.
Lý Đại Tráng có chút không tin: “Cô xác định sẽ nói cho chúng tôi biết?”
Khổng Thiến Lệ chịu đựng xúc động muốn mắng chửi người, nhìn Lý Đại Tráng ôn nhu gật đầu, ngữ khí mềm mềm nói: “Chúng ta không phải là đồng đội sao, phải đoàn kết hỗ trợ vượt qua cửa ải khó khăn mới đúng.....”
Nói tới đây, sắc mặt Khổng Thiến Lệ đột nhiên cứng đờ, những lời này sao cô nghe có hơi quen tai, giống như có ai đã nói qua rồi.
“Những lời này không phải cô học từ Triệu Hòa Hạo chứ?” Lý Đại Tráng cười như không cười, như là nhìn thấu lời nói dối của Khổng Thiến Lệ, trực tiếp đổi ý: “Theo tôi thấy, chúng ta vẫn nên cùng nhau đi vào, cô nói có đúng không?”
Khổng Thiến Lệ trong lòng dĩ nhiên là hy vọng có người theo mình đi vào, nhưng lúc cô nhìn thấy Lý Đại Tráng không tín nhiệm chính mình, ngược lại còn muốn vào cùng mình, vẫn nhịn không được