Trong phòng bếp không truyền ra bất cứ âm thanh khác thường nào.
Thẳng đến khi một tiếng bộp nhẹ nhàng vang lên, tựa hồ có thứ gì rơi xuống đất.
Chu Trạch Phong hoảng sợ.
Cửa phòng bếp bị kéo ra, Trương Tiểu Hoa vô cùng kinh hãi chạy lại, lẩm bẩm nhắc mãi: “Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ?”
Trong khoảng thời gian ngắn, lực chú ý của Điền Hân Đồng cùng Chu Trạch Phong đều bị những lời này của Trương Tiểu Hoa hấp dẫn.
“Trương Tiểu Hoa, anh thấy cái gì ở bên trong?” Triệu Hòa Hạo hỏi.
Trương Tiểu Hoa lúc này mới chú ý tới mấy người Triệu Hòa Hạo, run chân nói: “Bên trong…… Bên trong thật sự có thi thể, tôi nhìn thấy nó bị nhét vào tủ đông.”
Nói tới đây, sắc mặt Trương Tiểu Hoa càng thêm trắng bệch.
Điền Hân Đồng không tự chủ được nghĩ tới thịt kho tàu Trương Tiểu Hoa đã ăn, chẳng lẽ ngày đó thịt mà Trương Tiểu Hoa ăn, thật là thịt người sao?
“Tôi còn, còn nhìn thấy có người nằm trên mặt đất, thịt ở bụng đều bị cắt bỏ đặt trên thớt.” Trương Tiểu Hoa tiếp tục kể lại tình huống trong bếp, thân thể không tự chủ được phát run.
“Là Lý Hiểu Dương sao?” Triệu Hòa Hạo hỏi.
Trương Tiểu Hoa đầy mặt sợ hãi nói: “Tôi, tôi không biết hắn có phải Lý Hiểu Dương hay không, tôi sợ quá, căn bản không thấy rõ mặt hắn.”
Triệu Hòa Hạo đảo mắt nhìn tình huống bên trong cánh cửa, mơ hồ có thể nhìn đến thứ gì đó nằm trên đất, cũng không biết có phải là thi thể trong lời Trương Tiểu Hoa hay không.
“Nếu không, các người theo tôi vào trong xem lại đi?” Trương Tiểu Hoa nói: “Nói không chừng, nói không chừng người kia không phải Lý Hiểu Dương.”
“Chúng ta có vào xem không?” Điền Hân Đồng hỏi.
Triệu Hòa Hạo đứng ở nơi đó, cũng không có tùy tiện đáp ứng.
Từ lúc Trương Tiểu Hoa đi vào đến khi ra tới, thời gian chỉ có mười giây.
Xuất phát từ cẩn thận, Triệu Hòa Hạo đem mười giây giả thiết là thời gian an toàn, nếu muốn tiến vào phòng bếp, phải lợi dụng mười giây này để tìm kiếm manh mối.
Gã cần phải xác nhận thi thể kia rốt cuộc có phải Lý Hiểu Dương hay không, đồng thời đoán ra phương pháp giết người của lệ quỷ, bởi vì chuyện này có thể nâng cao tỷ lệ sống sót của bọn họ.
Nhưng để không có bất ngờ gì xảy ra, Triệu Hòa Hạo lấy điện thoại bấm ra mười giây đồng hồ.
Triệu Hòa Hạo nhìn về phía Điền Hân Đồng cùng Chu Trạch Phong, “Đợi lát nữa chúng ta vào phòng bếp, Điền Hân Đồng đi xem tủ đông, tôi đi kiểm tra thi thể, Chu Trạch Phong cậu đi quan sát bệ bếp cùng nồi chảo, như vậy trong năm giây chúng ta có thể tìm kiếm manh mối với hiệu suất lớn nhất.”
Điền Hân Đồng cùng Chu Trạch Phong vội vàng gật đầu.
Trương Tiểu Hoa khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, “Vậy tôi làm gì đây?”
Triệu Hòa Hạo nhìn Trương Tiểu Hoa: “Anh đi theo bên cạnh tôi là được.”
Gã không tín nhiệm Trương Tiểu Hoa, cho nên nhiệm vụ này không thể giao cho Trương Tiểu Hoa.
“Nhớ kỹ, sau khi tiếng chuông điện thoại tôi vang lên, chúng ta phải lập tức rời khỏi phòng bếp, nhớ chưa?” Triệu Hòa Hạo biểu tình nghiêm túc nhìn ba người dặn dò.
Mười giây là thời gian an toàn.
Một khi vượt qua thời gian này, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Có lẽ chuyện gì cũng không có, nhưng Triệu Hòa Hạo không dám đánh cuộc.
“Không cần phải cẩn thận như vậy chứ?” Khổng Thiến Lệ nhịn không được trợn trắng mắt: “Trương Tiểu Hoa đi vào ngay cả trầy da cũng không bị.”
“Anh nói tôi mới khiếp.” Trương Tiểu Hoa có chút sợ hãi nói: “Nếu tôi ra trễ chút nữa, có thể bị quỷ tập kích hay không?”
Triệu Hòa Hạo nói: “Cũng không nhất định, tôi chỉ là cẩn thận theo thói quen.”
Trước khi đi vào, Triệu Hòa Hạo hỏi ba người lại một lần: “Lời tôi mới vừa nói, các người đều nhớ kỹ chứ?”
Điền Hân Đồng biết chuyện này rất quan trọng, không thể sơ xuất: “Tôi nhớ kỹ.”
“Tô cũng nhớ kỹ.” Chu Trạch Phong lập tức nói.
Sau đó, ba người Triệu Hòa Hạo cùng Trương Tiểu Hoa bắt đầu chậm rãi tiếp cận phòng bếp, lúc nãy vì Trương Tiểu Hoa dùng sức rất lớn để mở cửa, làm cánh cửa theo quán tính đập vào rồi bật ra lần nữa, hiện giờ đang trong trạng thái nửa khép nửa mở.
Triệu Hòa Hạo chậm rãi duỗi tay đẩy cửa.
Từ khe cửa cũng không thể nhìn thấy hoàn toàn phòng bếp, bất quá Triệu Hòa Hạo thật sự nhìn thấy có một thi thể nằm ở đó, quay mặt về bên kia, thân thể vô cùng vặn vẹo, cả người đều là máu.
Đồ vật xung quanh vô cùng hỗn loạn, rơi rụng đầy đất.
Triệu Hòa Hạo tiếp tục chậm rãi đẩy cửa.
Khoé miệng Lý Đại Tráng chậm rãi treo lên một nụ cười giả tạo, nhìn chằm chằm Triệu Hòa Hạo, ánh mắt quỷ dị.
Đột nhiên....!
Triệu Hòa Hạo lùi tay về, chau mày.
Không đúng, có chỗ nào đó gã đã bỏ qua...!
Mà phía sau, Lý Đại Tráng nghi hoặc hỏi: “Sao anh còn không đẩy cửa vào?”
Đúng lúc này, Triệu Hòa Hạo đột nhiên nghĩ tới cái gì, mặt biến sắc quay đầu.
Lý Đại Tráng cùng Khổng Thiến Lệ đang đứng sau lưng, mắt trợn to nhìn chằm chằm Triệu Hòa Hạo.
Lý Đại Tráng nói: “Vì sao anh không mở cửa?”
Khổng Thiến Lệ: “Vì sao anh không mở cửa?”
Sau lưng Triệu Hòa Hạo căng chặt, đáy mắt tràn đầy kinh hãi.
Con mẹ nó chứ......!
Lý Đại Tráng và Khổng Thiến Lệ hình như ý thức được Triệu Hòa Hạo đã nhận ra gì đó, giọng nói đột nhiên trở nên quỷ dị, cùng nhau rên rỉ: “Vì sao....!anh không mở cửa… không mở cửa...…”
Triệu Hòa Hạo lập tức túm đám người Điền Hân Đồng lùi về phía sau, từ trong túi móc ra bùa vàng, sắc mặt khó coi.
Quả nhiên như thế.
Lý Đại Tráng cùng Khổng Thiến Lệ căn bản không phải người sống!
Vừa rồi lúc đẩy cửa, đột nhiên gã nghĩ tới một chuyện.
Câu hỏi thứ nhất và câu thứ ba có bề ngoài khá giống nhau.
Câu thứ nhất yêu cầu người chơi điền chính xác số lượng người sống trong lớp, nhìn có vẻ đơn giản.
Nhưng kỳ thật……
Những học sinh lớp 444 bị lệ quỷ giết chết đều có thể sống lại, hơn nữa ngụy trang thành người sống lẫn vào trong lớp, khiến việc tìm kiếm đáp án của người chơi trở nên khó khăn.
Thiếu chút nữa, gã đã thua ở câu hỏi này.
Mà câu hỏi thứ ba, cũng yêu cầu người chơi điền ra chính xác số lượng người sống, nhưng câu này hỏi về số “người chơi còn sống”
Bốn chữ “số lượng người sống” này tồn tại một cái bẫy khổng lồ.
Có lẽ Lý Đại Tráng cùng Khổng Thiến Lệ…… đã chết!
Suy nghĩ lúc ấy làm gã sợ đến mồ hôi lạnh tuôn ra đầy người.
Ánh mắt quỷ dị của Lý Đại Tráng nhìn chằm chằm vào Triệu Hòa Hạo, lặp lại: “Vì sao anh không mở cửa....”
Khổng Thiến Lệ nghiêng đầu, nói với Lý Đại Tráng: “Bọn họ nhất định đang sợ hãi, hay là chúng ta dẫn bọn họ vào thôi.”
Lý Đại Tráng chậm rãi nâng lên nụ cười giả tạo: “Được, chúng ta dẫn bọn họ vào thôi.”
Khổng Thiến Lệ lại lần nữa nói: “Bọn họ nhất định đang sợ hãi, chúng ta dẫn bọn họ vào thôi.”
“Được, chúng ta dẫn bọn họ vào thôi.”
Mỗi lần lặp lại đoạn đối thoại này, hai người lại bước về phía trước một