Là người chơi duy nhất thoát khỏi phòng bếp, Lý Hiểu Dương vừa sợ hãi vừa khủng hoảng, đặc biệt là khi hắn phát hiện Lý Đại Tráng, còn có Khổng Thiến Lệ khiến hắn cảm thấy chột dạ, bọn họ đã trở thành quỷ...!!!
Trong nháy mắt, cảm xúc sợ hãi đạt tới đỉnh điểm.
Hắn theo bản năng chạy trốn khỏi căn tin, tránh trong một góc run bần bật, thấp thỏm lo âu.
Rõ ràng khắp trường học nơi nơi đều là học sinh tinh thần phấn chấn, âm thanh nhộn nhịp vui vẻ truyền khắp góc ngách, nhưng không những không làm hắn bình tĩnh, ngược lại càng sợ hãi thêm.
Những học sinh nhìn rất bình thường này, kỳ thật một chút cũng không bình thường!
Quỷ khủng bố cỡ nào, Lý Hiểu Dương đã lĩnh ngộ được rồi.
Chỉ cần một con quỷ, đã có thể giết chết Lý Đại Tráng và Khổng Thiến Lệ dễ dàng, quan trọng nhất là, người chết rồi cũng có thể biến thành quỷ, tiếp tục giết người chơi khác.
Người phải chết tiếp theo, có lẽ sẽ là mình!
Nghĩ đến điểm này, Lý Hiểu Dương càng thêm sợ hãi.
Đối tượng duy hắn có thể xin giúp đỡ chỉ có thể là người chơi lâu năm như Triệu Hoà Hạo, nhưng hiển nhiên, Triệu Hòa Hạo chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
Hiện tại hắn chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Làm sao bây giờ.
Làm sao bây giờ……
Lý Hiểu Dương thần kinh hỏng mất gặm móng tay, ánh mắt không ngừng run rẩy, qua một hồi lâu, hắn mới đột nhiên trợn mắt, vội vàng móc điện thoại trong túi ra.
Bài thi tử vong tuy rằng có năm câu hỏi.
Nhưng chỉ cần đáp đúng ba câu là có thể sống sót rời khỏi trò chơi.
Hiện tại hắn có thể xác định một đáp án duy nhất, chính là câu số bốn.
Cho nên, kế tiếp hắn chỉ cần biết thêm hai đáp án nữa là có thể rời khỏi đây.
Nhưng trong bốn câu này, Lý Hiểu Dương cảm thấy câu thứ nhất hơi không thích hợp, số người sống trước mắt trong lớp 444 là bao nhiêu.
Câu hỏi này hiển nhiên có hơi đơn giản quá mức, hắn chỉ cần về lớp đếm số người là có thể biết được đáp án.
Nhưng đáp án thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?
Lý Hiểu Dương lại nghĩ đến câu hỏi về thịt heo kia, hai câu hỏi này tựa hồ tạo cho hắn cảm giác khá giống nhau.
Câu hỏi thịt heo kia, hoàn toàn là lợi dụng tư duy theo quán tính của người chơi, khiến đáp án vốn dĩ rất đơn giản trở nên vô cùng phức tạp.
Lý Hiểu Dương biết chính mình không thông minh, hắn rất khó tìm đường sống với câu hỏi về “Qủy Không Tồn Tại” kia, cho tới hiện giờ, nếu hắn muốn sống sót, cũng chỉ có thể ưu tiên chọn ra câu hỏi đơn giản nhất trong bốn câu còn dư lại.
Trừ bỏ câu hỏi về số lượng người sống trong lớp, còn có một câu hỏi số người chơi trước mắt còn sống là bao nhiêu.
Lý Hiểu Dương vốn đang hoảng sợ chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Hắn nhẹ nhàng kéo xuống màn hình, giống như đang lẩm bẩm tự nhủ: “Đã chết hai người còn lại tám người, nhưng nhanh thôi sẽ chỉ còn bảy người.” (*)
Lý Hiểu Dương đứng dậy, đi về một hướng nào đó.
Trong lớp 444, bọn học sinh đang đùa giỡn nói chuyện phiếm, lúc bọn họ nhìn thấy Lý Hiểu Dương xuất hiện ở cửa lớp, tất cả đều vây quanh lại, đầy mặt quan tâm cùng tò mò.
“Lý Hiểu Dương, miệng vết thương của cậu sao rồi?”
“Bác sĩ nói sao?”
“Là ai làm cậu thành như vậy? Là học sinh khoá trên sao?”
Lý Hiểu Dương không rảnh để ý tới những học sinh này: “ Làm phiền một chút, tôi muốn tìm Lâm Cúc Hoa.”
Nghe được tên Lâm Cúc Hoa, có mấy học sinh nhịn không được bĩu môi, lộ ra biểu tình bất mãn.
Lý Hiểu Dương chú ý tới điểm này, nhịn không được hỏi: “Lâm Cúc Hoa làm sao vậy?”
“Hôm nay bạn ấy không hiểu sao cứ khóc mãi, chúng tôi có lòng tốt an ủi, kết quả bạn ấy trái lại còn mắng chúng tôi.” Một nữ sinh trong đó căm giận nói.
“Đúng rồi, bạn ấy còn cào tớ.” Lại một nam học sinh vén tay áo, cho Lý Hiểu Dương xem cánh tay có ba vết cào máu thịt lẫn lộn.
Lý Hiểu Dương sau khi nghe xong, vội vàng truy hỏi: “Vậy Lâm Cúc Hoa đâu, có trong lớp không?”
Rất nhiều học sinh vây quanh cửa, Lý Hiểu Dương căn bản không nhìn thấy được tình hình trong lớp.
“Có.” Có người lập tức trả lời.
Lý Hiểu Dương vội vàng kêu mọi người nhanh chóng về chỗ ngồi, không cần lo lắng cho mình, hiện tại hắn có chuyện rất quan trọng tìm Lâm Cúc Hoa.
Học sinh lớp 444 nghe vậy lập tức tản hết ra.
Lý Hiểu Dương liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Cúc Hoa ngồi ở chỗ kia hai mắt sưng đỏ, hắn vọt vào kéo Lâm Cúc Hoa ra ngoài.
Lâm Cúc Hoa theo bản năng giãy giụa, hung tợn nhìn chằm chằm Lý Hiểu Dương, nhịn không được hùng hùng hổ hổ nói: “Buông tôi ra, tôi cảnh cáo cậu đừng chạm vào tôi.”
Chị ta tưởng tượng đến chuyện mấy người Lý Đại Tráng ghét bỏ chính mình vướng víu, càng thêm bi phẫn.
Lý Hiểu Dương cũng biết vì sao Lâm Cúc Hoa bài xích chính mình như vậy, hắn thấp giọng vội vàng nói: “Đủ rồi, bà muốn chết sao? Mau cùng tôi ra ngoài, tôi biết cách rời khỏi trò chơi.”
Lâm Cúc Hoa sửng sốt, cứ như vậy bị Lý Hiểu Dương nài ép lôi kéo rời đi khu dạy học.
Thẳng đến khi cảnh vật chung quanh càng ngày càng hẻo lánh, Lâm Cúc Hoa mơ hồ cảm thấy có chút bất an, vội vàng giãy giụa vài cái: “Cậu dẫn tôi tới nơi này làm gì?”
Lý Hiểu Dương buông tay, thẳng tắp nhìn Lâm Cúc Hoa, ngữ khí mang theo một chút khác thường: “Đương nhiên là nói cho bà biện pháp rời đi trò chơi.”
Lâm Cúc Hoa sửng sốt, sau đó hiện ra ánh mắt kinh hỉ, truy vấn: “Là biện pháp gì?”
Lý Hiểu Dương không nói chuyện, trên mặt tựa hồ mang theo chút giãy giụa.
Lâm Cúc Hoa biểu tình biến đổi, “Không phải cậu hối hận chứ?”
Lý Hiểu Dương chậm rãi nắm chặt tay, nói: “Vừa mới hối hận, nhưng hiện tại không còn nữa.”
Lâm Cúc Hoa vội vàng tới gần Lý Hiểu Dương, nói: “Vậy cậu mau nói đi, rốt cuộc là biện pháp gì.”
Ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh của Lý Hiểu Dương nháy mắt trở nên dữ tợn: “Đó chính là giết bà........”
Hắn nhanh tay đẩy ngã Lâm Cúc Hoa xuống đất, sau đó cầm cục đá ven đường bắt đầu điên cuồng đập vào đầu.
Lâm Cúc Hoa bị đánh đến đầu óc trống rỗng, căn bản không thể phản kháng, chỉ là theo bản năng vẫn muốn đứng lên, nhưng cục đá từng chút từng chút đánh mạnh vào đầu, Lâm Cúc Hoa ngay cả kêu cũng không kêu nổi, hoàn toàn mất đi hô hấp.
Lý Hiểu Dương còn đang đập không ngừng, cơ hồ giết đỏ cả mắt.
Đến khi đầu Lâm Cúc Hoa đã bị đập thành một bãi thịt nát, hắn mới đột nhiên lấy lại tinh thần, chật vật lui về phía sau, cuối cùng nhìn tay mình, hoảng loạn nói: “Mình giết người, mình thật sự giết người.”
Mà đúng lúc