Người chơi khác cũng rất lưỡng lự với mấy ngón tay này.
Cho dù là người chơi đồng tình với hắn, cũng không muốn giúp hắn nhặt lên.
Cổ Lăng nhìn Lưu Lợi Minh vẫn chậm chạp không nhặt, thậm chí còn hy vọng xa vời người chơi khác giúp hắn, lập tức lạnh lùng nói: "Anh đã làm sai còn muốn người chơi khác chùi đít cho anh sao?"
Chung Thế Vĩ cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng hắn biết sẽ không có ai giúp mình, chỉ có thể tự mình nhặt lên.
Hắn còn biết, nếu mình không nhặt lên, nhất định sẽ bị người phụ nữ tên Cổ Lăng bài xích, mà những tân nhân khác sẽ vì thái độ của Cổ Lăng mà theo bản năng bài xích hắn.
Nếu như vậy, một tân nhân như hắn, làm sao sống nổi trong trò chơi này?
Cho nên hắn cần phải nhặt thứ đó lên.
Gốc ngón tay mơ hồ còn thấy một chút vết máu, hắn căng da đầu nhặt hết lên bỏ vào hộp, sau đó đậy nắp lại.
Sau đó đem những thứ này bỏ vào ngăn đông của ướp lạnh.
Dĩ nhiên, mấy hộp cơm dưới lầu một cũng đều bỏ vào tủ đông ướp lạnh.
Chung Thế Vĩ vội vàng chạy vào buồng vệ sinh, liều mạng chà rửa hai tay, bọt xà phòng che kín toàn bộ bàn tay, nhưng hắn vẫn cảm thấy trên tay còn sót lại máu tươi.
Lại nhớ đến cảm xúc lạnh buốt cứng đờ khi chạm vào mấy ngón tay, hắn ghê tởm muốn nôn khan.
Hắn mạnh mẽ đè xuống cảm giác không khoẻ, như điên rồi mà liều mạng chà hai tay, thẳng đến khi trên tay truyền đến cơn đau, hắn mới không thể không dừng lại hành vi tự ngược này.
Nếu còn chà tiếp, chỉ sợ chà tới bệnh viện băng bó luôn.
Hắn dùng nước rửa sạch bọt xà phòng, nhìn vết thương bị cào vỡ trên tay, những cảm xúc phức tạp vào lúc này đột nhiên phóng đại một cách vô hạn.
Hắn nhịn không được đỏ hốc mắt, liều mạng nghẹn trở về.
Hắn nhất định phải sống sót, sống đến cuối cùng, chút đau khổ lúc này tính làm gì.
Chung Thế Vĩ không ngừng tự an ủi, cảm xúc cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hắn ra khỏi buồng vệ sinh, người chơi khác nghe tiếng bước chân Chung Thế Vĩ thì quay đầu lại nhìn, sau đó lại quay đi chỗ khác.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên đang tìm kiếm manh mối trong phòng, cũng không tìm được cái gì đó tương tự như bản đồ, rơi vào đường cùng cậu chỉ có thể quay lại phòng khách lầu một, ánh mắt nhìn thấy Thích Lệ Phi đứng một mình một góc.
Hơn nữa Thích Lệ Phi còn đang uống cà phê, đồng thời còn đang nghiêm túc nhìn thứ gì.
Đám người Cổ Lăng ngồi trên sô pha, thương lượng về chuyện cơm hộp.
Hạ Nhạc Thiên rất tò mò Thích Lệ Phi đang nhìn cái gì, chờ cậu đi qua nhìn rõ ràng thứ kia là cái gì, vẻ mặt trong nháy mắt lộ ra một chút kinh ngạc.
Là bản đồ.
Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên lập tức thay đổi.
Thích Lệ Phi tìm đâu ra bản đồ vậy?
Tựa hồ đoán được Hạ Nhạc Thiên đang nghĩ cái gì, Thích Lệ Phi ngẩng đầu, đưa bản đồ cho Hạ Nhạc Thiên: "Cho cậu.
"
Hạ Nhạc Thiên sửng sốt, "Cho tôi?"
Thích Lệ Phi nói: "Tôi đã nhớ kỹ bản đồ, thứ này vô dụng rồi.
"
Hạ Nhạc Thiên nhận bản đồ, có chút ngoài ý muốn nhìn Thích Lệ Phi.
Từ trò chơi lần trước, cậu liền nhận ra người như Thích Lệ Phi có hơi thù dai, cũng không giống với người chơi khác.
Thích Lệ Phi là người rất kỳ quái, đồng thời hình như có năng lực giết chết lệ quỷ.
Nhưng quan trọng nhất là, thân phận của hắn vẫn là bí ẩn.
Nhưng mặc kệ thế nào, trong trò chơi lần trước Thích Lệ Phi chưa bao giờ chủ động làm bị thương bất kỳ người chơi nào, thậm chí còn giúp Hạ Nhạc Thiên chạy trốn.
Hạ Nhạc Thiên nhỏ giọng nói cảm ơn, không gặn hỏi Thích Lệ Phi lấy bản đồ ở đâu, cậu nhanh chóng trải bản đồ ra trên quầy, sau đó cẩn thận quan sát địa điểm phân bố phía trên.
Bản đồ này chỉ có một thành thị, nhưng lại viết là bản đồ thế giới.
Hơn nữa, nhìn bề ngoài thành phố này cực kỳ giống! một cái quan tài hình chữ nhật.
Nhưng mấy tuyến đường trên quá nhiều quá phức tạp, Hạ Nhạc Thiên không thể nhớ kỹ hết, chỉ có thể dùng điện thoại chụp lại tỉ mỉ, sau đó đem bản đồ trả lại cho Thích Lệ Phi, "Cảm ơn anh, nhưng thứ này vẫn nên đưa lại cho anh.
"
Thích Lệ Phi ừ một tiếng, cầm bản đồ về.
Hạ Nhạc Thiên vốn dĩ còn tính toán giữ khoảng cách với Thích Lệ Phi, mà khi Thích Lệ Phi đem bản đồ cho mình mượn, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên có chút áy náy, có vẻ như Thích Lệ Phi cũng không keo kiệt giống cậu tưởng tượng.
Có lẽ cậu có thể thử giao lưu kết bạn với Thích Lệ Phi, nói không chừng hai người có thể giúp đỡ nhau sớm hoàn thành trò chơi.
Hạ Nhạc Thiên ho khan hai tiếng, trong lòng cổ vũ mình cố lên: "Vậy! anh có ý kiến gì đối với trò chơi lần này không?"
Thích Lệ Phi có chút kinh ngạc nhìn Hạ Nhạc Thiên, hình như ngoài ý muốn việc Hạ Nhạc Thiên sẽ chủ động trao đổi với hắn, hắn trầm mặc vài giây mới nói: "Không có, nhưng mà, trò chơi lần này sẽ rất nguy hiểm.
"
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy ngẩn ra, tuy rằng cậu không biết trò chơi này nguy hiểm ở chỗ nào, nhưng cậu không thể bỏ qua lời khuyên của Thích Lệ Phi.
Bởi vì, Thích Lệ Phi không giống người chơi khác.
Trên đầu của hắn treo ba dấu chấm hỏi thần bí, tràn ngập hơi thở Boss cuối.
Bất quá nói đến chuyện này, Hạ Nhạc Thiên vô thức nhớ tới một chuyện, chính là bàn tay vàng của mình không còn nhắc nhở mình giống như trước kia nữa.
Chuyện này khiến cậu bắt đầu hoài nghi gã shipper kia rất có thể là người.
Lúc này đã là buổi trưa 12:59.
Thích Lệ Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cửa, giống như có thể xuyên thấu qua cánh cửa thật dày nhìn ra bên ngoài.
Hạ Nhạc Thiên cũng theo bản năng nhìn về phía cửa, nhưng không nhìn ra cái gì.
Một phút sau, then cửa bỗng dưng chuyển động, phát ra âm thanh tinh tế.
Hạ Nhạc Thiên lập tức đứng lên, trong lòng tự hỏi lúc này là ai đến?
Có lẽ không phải quỷ.
Bởi vì nhắc nhở [Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao!!!] không có xuất hiện.
Giờ phút này, các người chơi vốn đang thảo cũng nghe được động tĩnh, chợt im miệng lại, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Cửa lớn chậm rãi bị đẩy ra, thấp thoáng hiện lên áo khoác màu đỏ dày nặng, đầu đội mũ bảo hiểm nhìn không thấy mặt, gã shipper kì quái đang đứng ở nơi đó, chậm rãi giơ bàn tay có mang bao tay, tiếp tục đẩy cửa về đi phía, cho đến khi đủ rộng để nó có thể tiến vào.
Cổ Lăng lập tức tái mét, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Người chơi khác vẫn không hiểu ra sao, nhưng trong lòng cũng không sợ hãi gã shipper quái dị này, bởi vì hiển nhiên, shipper chỉ là đến để lấy cơm hộp.
Nghĩ đến đây, tân nhân đột nhiên cũng trắng bệch cả mặt, khủng hoảng loạn thành một đoàn.
Bởi vì bọn họ nhớ ra, hai túi cơm hộp căn bản không ở trong phòng!!!!
Mà là bị bọn họ để trong tủ đông.
Ai mà ngờ gã shipper này lại còn đến lấy cơm hộp lúc giữa trưa chứ.
Shipper chậm rãi bước về phía căn phòng có cơm hộp ở lầu một, tay chân hình như có chút quái dị.
Cổ Lăng vội