Thời tiết trong thế giới Trò Chơi tương tự như ngoài Hiện Thực.
Mùa hè ban đêm mát lạnh, gió thổi từng cơn.
Nhưng cây cối trong công viên cây cối lại có vẻ âm u hơi nhiều so với chỗ khác, người chơi mặc quần áo mỏng bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, theo bản năng cuộn tròn thân thể.
Hạ Nhạc Thiên đem chăn trong trong Không Gian Bao Vây lấy ra ngoài, sau đó đắp lên, thậm chí còn ăn bữa khuya để giết thời gian.
Ánh trăng nghiêng nghiêng soi xuống dưới, phủ một tấm lụa trắng lên vạn vật dưới chân mình, đồng thời cũng tăng thêm vẻ âm trầm của rừng cây.
Các người chơi bất an lo lắng, rồi lại không thể không ép mình đi vào giấc ngủ.
Bởi vì ngày mai, sẽ phải tiếp tục trốn chạy.
Một đêm qua đi.
Chờ đến lúc trời tờ mờ sáng, các người chơi sôi nổi tỉnh lại, trước tiên mở group chat nói chuyện với người chơi khác.
Hạ Nhạc Thiên đề nghị mọi người không nên tử thủ một chỗ, có lẽ vào ban ngày sẽ có quỷ đi dạo quanh tìm người chơi.
Các người chơi khẽ rùng mình, vội vàng đứng dậy rời đi, chạy sâu vào chỗ càng thêm hẻo lánh trong công viên.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Mọi người rất khó bảo trì bình tĩnh, trong lòng trở nên nôn nóng bất an.
7 giờ đúng là thời gian con quỷ kia đặt cơm.
Trong thời gian này, quỷ toàn thành phố đều sẽ lập tức tấn công người chơi.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nhắn một tin vào group: [Khi mọi người nghe được tiếng đinh ]kia, nhất định phải mau chóng báo bình an.]
Các người chơi tỏ vẻ đã biết.
Lại qua hơn mười phút, thời gian vừa lúc đi tới 7 giờ.
Tim mọi người như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, sợ hãi vào lúc này phóng đại đến cực hạn.
Cũng may công viên buổi sáng cũng không có nhiều quỷ xuất hiện, cho tới bây giờ vẫn chưa có bất cứ người chơi nào gặp được quỷ.
Bọn họ động cũng không dám động, vô cùng khẩn trương quan sát bốn phía.
Hạ Nhạc Thiên đem chăn thu vào trong Không Gian Bao Vây, an tĩnh chờ đợi thời gian an toàn đến.
Thẳng đến khi bọn họ nghe từ không trung vang lên tiếng "Đinh", cả người giống như mới bò ra từ trong nước, vừa sợ hãi vừa cảm thấy may mắn.
Cửa này, cuối cùng bọn họ cũng an toàn vượt qua.
Hạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng thở ra, vào group hỏi tình hình mọi người, ai cũng trả lời bình an, cũng cảm ơn Hạ Nhạc Thiên mãi.
Có thể nói, nếu không phải Hạ Nhạc Thiên nhắc nhở, có lẽ sáng nay lại có người chơi bị quỷ giết chết.
Hạ Nhạc Thiên khẽ mỉm cười.
Tân nhân trong trò chơi này, có vẻ đều không tồi.
Sau đó, các người chơi bắt đầu dựa theo ước hẹn hôm qua, từ công viên chạy tới chung cư, trên đường gặp các cư dân địa phương, mỗi người chơi đều run rẩy, sợ hãi đến không nhịn được.
Nhưng mà đáng sợ nhất là.
Những con quỷ đó như người sống thật sự, từng người làm việc riêng của mình, đùa giỡn hi hi ha ha.
Nhưng chỉ cần người chơi dần dần tới gần chúng nó, những con quỷ đó trong nháy mắt dừng lại cuộc trò chuyện, mặt vô biểu tình nhìn người chơi, vẻ mặt cứng đờ quỷ dị.
Hoàng Khiết Tư cùng Phan Á Bội nhìn nhau, nắm chặt tay nhau đi nhanh hơn.
Hai người càng đi về trước thì càng sợ hãi.
Nếu không phải bởi vì muốn sống sót, chỉ sợ ngay cả việc bước đi cũng không nổi.
Phan Á Bội sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân víu vào nhau không dám bước tiếp.
Hoàng Khiết Tư tuy rằng cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn gắt gao kéo Phan Á Bội đi về trước, biểu tình nôn nóng đến vặn vẹo, "Đi mau, đi về phía trước."
Phan Á Bội sợ tới trào nước mắt: "Chân tôi mềm đến đi không nổi nữa."
Hoàng Khiết Tư cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng cô biết muốn sống sót nhất định phải đi về phía trước, bởi vì chỉ có chung cư mới có đồ ăn nước uống, các cô cần phải ăn gì đó để bổ sung thể lực.
Tình huống của người chơi khác cũng tương tự như hai người Hoàng Khiết Tư.
Hai mươi phút sau.
Tất cả người chơi đều lục tục tiến vào chung cư, sau đó vào phòng bếp lấy đồ ăn và nước uống, đem ra ngoài phòng khách ăn.
Hạ Nhạc Thiên là người cuối cùng tới chung cư.
Bởi vì công viên cậu trốn có hơi xa chỗ này, thời gian trở lại sẽ lâu hơn người chơi khác.
Hạ Nhạc Thiên xuất hiện, mọi người lập tức buông chén đũa, vội vàng nhiệt tình chào hỏi Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên đáp lại từng người, nhưng ngay sau đó, từ lầu hai truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Hạ Nhạc Thiên lập tức ngẩng đầu, rất nhanh thấy được Thích Lệ Phi đang đi xuống.
Sắc mặt Thích Lệ Phi thoạt nhìn không tốt lắm, hắn không chút để ý nhìn Hạ Nhạc Thiên, sau đó xoay người đến phòng bếp rót ly nước uống.
Lúc này, ánh mắt của hắn không dừng lại chỗ cà phê nữa.
Hạ Nhạc Thiên không nhịn được giật mình, lập tức tìm cớ tiến vào phòng bếp, làm bộ rót ly nước cho mình, đồng thời lia mắt qua Thích Lệ Phi, trong lòng không ngừng suy đoán.
Sau khi Thích Lệ Phi uống mấy ngụm nước, rốt cuộc nghiêng đầu, "Muốn hỏi thì hỏi thẳng."
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy, nhanh chóng hỏi: "Anh đây là......!Ngủ một đêm ngay tại chung cư sao?"
Kỳ thật cậu càng muốn hỏi không lẽ Thích Lệ Phi đã ở đây lúc 7 giờ tối hôm qua sao, nhưng bởi vì vấn đề này có lẽ sẽ chạm đến cấm kỵ (*) của Thích Lệ Phi, Hạ Nhạc Thiên không quá muốn vì vậy mà phá hư quan hệ vất vả lắm mới thành lập giữa hai người.
(*) Bản qt để hai dấu **
Thích Lệ Phi tức khắc lộ ra nụ cười như có như không, giống như đoán ra được suy nghĩ của Hạ Nhạc Thiên, hắn nói: "Toà chung cư này nguy hiểm hơn bất cứ chỗ nào trong thành phố."
Hạ Nhạc Thiên trong lòng trầm xuống.
Cho dù Thích Lệ Phi không trả lời vấn đề này, nhưng lời hắn nói lại khiến Hạ Nhạc Thiên tin tưởng không nghi ngờ, nếu Thích Lệ Phi nói căn chung cư này rất nguy hiểm, vậy chuyện này cùng với tất cả suy đoán của cậu lúc trước không mưu mà hợp.
Hạ Nhạc Thiên thật cẩn thận nhìn Thích Lệ Phi, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng ban đầu gặp mặt.
Dù Thích Lệ Phi nhìn có vẻ khó nói chuyện.
Nhưng ít ra người này đã từng gián tiếp cứu mình, thậm chí vừa rồi còn nói cho mình tin tức, chuyện này khiến Hạ Nhạc Thiên nhịn không được nóng lòng muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Có lẽ, cậu thật sự có thể thử hợp tác với Thích Lệ Phi.
Giống như lần trước.
(*) Editor: Lần trước bị ụp cái nồi vẫn không chịu chừa, nhớ ăn không nhớ đánh hả Hạ cưng.
"Cái kia......" Hạ Nhạc Thiên ấp a ấp úng, thậm chí có chút xấu hổ, "Không biết anh có tính toán gì không?"
Ánh mắt Thích Lệ Phi từ máy pha cà phê chuyển qua Hạ Nhạc Thiên, ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm, "Không có."
Hạ Nhạc Thiên không e dè khí thế người sống chớ gần của Thích Lệ Phi chút nào, mặt dày thò đầu qua mời mọc: "Nếu không, chúng ta cùng nhau hợp tác tìm đường sống trong trò chơi đi, có thể sớm ra ngoài một chút, anh thấy thế nào?"
Ánh mắt Thích Lệ Phi đột nhiên bắn xẹt qua một tia quang mang, hắn nhìn Hạ Nhạc Thiên từ trên xuống dưới, híp mắt tự hỏi một hồi: "Có thể."
Rõ ràng là Hạ Nhạc Thiên chủ động đưa ra lời hợp tác, mà khi Thích Lệ Phi thật sự đồng ý, Hạ Nhạc Thiên lại ngây người, thậm chí còn hơi giật mình.
Thích Lệ Phi đồng ý thật hả...!
Cậu còn chuẩn bị tâm lý sẵn việc bị đối phương cự tuyệt rồi.
Hạ Nhạc Thiên nhịn không được lại nhìn Thích Lệ Phi, ấn tượng trong lòng đối với Thích Lệ Phi tốt hơn không ít.
Người này, có lẽ là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Tự mình cảm thấy đã tạo mối quan hệ đồng minh cùng Thích Lệ Phi, quan hệ hẳn là gần gũi hơn so với lúc trước rất nhiều, Hạ Nhạc Thiên cũng không cẩn thận dè dặt như lúc trước nữa, mà chủ động dò hỏi Thích Lệ Phi, "Anh có tìm được manh mối có ích nào hay không?"
Thích Lệ Phi đáp: "Không có, cậu muốn làm