Trên đường, Lưu Lợi Minh thường thường đánh giá Thích Lệ Phi, rồi lại ngại Thích Lệ Phi mặt lạnh nhìn không dễ nói chuyện, chỉ có thể quay sang nói chuyện với Hạ Nhạc Thiên tính cách ôn hòa: "Vương Tiểu Minh tiên sinh, tôi xin lỗi lúc trước không từ mà biệt, không nói cho các người về chuyện chung cư."
Hạ Nhạc Thiên chỉ chăm chú đi đường, biểu tình rất bình tĩnh, "Không có gì, tôi hiểu được, chỉ là so với việc xin lỗi, tôi càng muốn trao đổi tin tức với anh hơn."
Lưu Lợi Minh lập tức đáp: "Có thể."
Không chờ Hạ Nhạc Thiên nói chuyện, Lưu Lợi Minh lập tức đem những chuyện xảy ra trong hai ngày kể rõ ra hết, cuối cùng lại cung cấp manh mối về đường sống mà mình và Cổ Lăng phân tích ra.
Sau khi nói xong hắn lập tức nhìn gương mặt Hạ Nhạc Thiên, kết quả phát hiện đối phương không kinh hỉ chút nào, ngược lại lộ ra......!bộ dáng hơi thất vọng.
Một suy đoán lập tức xuất hiện trong đầu Lưu Lợi Minh, ngay sau đó hắn lại phủ định suy đoán này.
Không có khả năng.
Đối phương lộ ra vẻ mặt này, chỉ có thể là vì...
Đối phương phương đã sớm biết được những chuyện hắn nói, thậm chí biết được càng nhiều thông tin hơn hắn.
Không đợi Lưu Lợi Minh đoán già đoán non xong, hắn đã nghe cái người tên Vương Tiểu Minh nói bằng giọng điệu tiếc nuối: "Những chuyện anh nói chúng tôi đã sớm biết, các anh là người chơi lâu năm, chẳng lẽ không phân tích ra tin tức có ích nào khác sao?"
Lưu Lợi Minh nháy mắt lúng túng nói: "Không có, vậy bên các anh thì sao?"
Hạ Nhạc Thiên cũng không để ý mà đem những manh mối mình biết được chia sẻ cho Lưu Lợi Minh, có vẻ như trò chơi ngày càng trở nên nguy hiểm, hắn cần phải hợp tác với những người chơi lâu năm để tìm ra đường sống.
"Mọi chuyện đại khái là như vậy.
Anh có muốn bổ sung thêm gì không?"
Lưu Lợi Minh lập tức xoa mồ hôi lạnh, trong lòng đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.
Hắn cùng Cổ Lăng đều là người chơi lâu năm, cũng là người đầu tiên nhận ra chung cư có nguy hiểm, thậm chí Cổ Lăng còn nói những tân nhân này rất có thể đều bị lệ quỷ giết chết.
Không ngờ......
Dù không có người chơi lâu năm nhắc nhở nguy hiểm, những tân nhân vẫn sống sót như cũ, thậm chí còn phân tích ra nhiều manh mối hơn so với bên mình.
Hắn cảm thấy mặt có chút đau.
Hạ - vẫn còn khoác tấm áo choàng ma mới - Nhạc Thiên vừa đi vừa nói với Lưu Lợi Minh: "Lúc trước tôi và Thích tiên sinh bị rất nhiều quỷ bao vây, chúng tôi phát hiện có vẻ như những con quỷ đó có thể tìm được chúng tôi, giống như trên người chúng tôi có máy định vị vậy."
Lưu Lợi Minh ngẩn người, nhớ tới chuyện lúc trước.
Đúng vậy.
Hắn và Cổ Lăng rõ ràng đã trốn thật kỹ, nhưng những con quỷ đó lại đột nhiên nhảy ra hết con này tới con khác, cứ như đã biết trước vị trí của hắn cùng Cổ Lăng.
Nhưng mà, vì sao lại vậy?
Lưu Lợi Minh lập tức nhớ lại những đồ vật trên người mình.
Thứ này nhất định tất cả người chơi đều phải có, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một thứ, đó là......!điện thoại.
"Là điện thoại sao?" Lưu Lợi Minh nói.
Hạ Nhạc Thiên còn chưa nói lời nào, Thích Lệ Phi vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Điện thoại vĩnh viễn sẽ không mang lại bất lợi cho người chơi."
Lưu Lợi Minh nói: "Vì sao anh lại khẳng định như vậy? Tất cả người chơi đều chỉ có một thứ giống nhau là điện thoại, bằng không có thể là cái gì?"
Hạ Nhạc Thiên không nhịn được nói: "Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên nghe Thích tiên sinh, hắn nói nhất định là chính xác."
Dù sao đây cũng một nhân vật lớn trên đỉnh đầu có ba dấu hỏi thần bí, thân phận vẫn còn chưa rõ.
Dĩ nhiên, câu này Hạ Nhạc Thiên cũng không nói ra.
Lưu Lợi Minh quái dị nhìn sang Hạ Nhạc Thiên, không hiểu vì sao Vương Tiểu Minh này lại chắc chắn như thế, rất giống như bị Thích Lệ Phi tẩy não.
Thích Lệ Phi bình tĩnh liếc qua Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên xấu hổ ho khan một tiếng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, "Có lẽ anh đã quên trên người chúng ta kỳ thật còn một chỗ giống nhau, đây có lẽ chính là nguyên nhân những con quỷ kia có thể tìm được chúng ta."
Lưu Lợi Minh nói: "Là cái gì?"
Hạ Nhạc Thiên biểu tình nghiêm túc, gằn từng chữ: "Sau khi tất cả người chơi tỉnh lại ngày đầu tiên, phát hiện chung cư tự động đổi mới thức ăn nóng hổi, và yêu cầu của trò chơi là chúng ta phải sống qua ba ngày ở thế giới này."
Lưu Lợi Minh trong lòng run lên, "Cho nên?"
"Cho