Quán coffee nhìn bề ngoài thật đơn giản, trang trí không quá nổi bật như những quán khác nhưng thu hút rất nhiều người đến. Chắc là phải có cái gì đó mới khiến người khác đến nhiều
Cẩn Mai đứng quan sát ngắm nhìn một chút trong lúc đợi Phan Thuân cất xe. Cảm như có thế lực nào đó thoi thúc nàng nhanh vào trong
"Vào thôi em"
Bên trong quán thật ấn tượng, ánh đèn không quá sáng chói mà chỉ là mập mờ nhàn nhạt. Bàn ghế không quá hiện đại, chỉ là những cái bàn ghế đơn sơ
Mới đầu bước vào, Cẩn Mai khá ngạc nhiên khi thấy bên trong rất đông. Mỗi bàn chỉ hai người, có vài bàn là bốn người mà thôi
Nơi đây giống như điểm hẹn của các cặp tình nhân đang yêu nhau. . Truyện Khoa Huyễn
"Ngồi ở đây nè em, chỗ này sẽ dễ nhìn người khác đánh đàn"- Phan Thuân mạnh dạng nắm tay Cẩn Mai ngồi xuống
Ngồi trò chuyện khá lâu nên đâm ra nhàm chán, Cẩn Mai chỉ đành lắng nghe Phan Thuân nói còn bản thân thì chẳng thèm xen vào
Nàng đảo mắt một lượt và rồi hình dáng ai đó hiện lên trong đôi mắt của mình. Cẩn Mai ngẩng người ra đó, thậm chí còn không quan tâm những lời nói xung quanh
Đó chẳng phải là Thi Hàm hay sao? Tại sao cô lại ở nơi này và còn ngồi đó chơi piano?
Phút chốc trở nên bối rối, nhìn Thi Hàm chơi nhạc khiến Cẩn Mai không thể nào rời mắt khỏi người cô
Nó như có một siêu năng lực làm người khác không thoát ra được. Càng nhìn càng thêm mê hoặc
Nàng có chút bất ngờ khi biết Thi Hàm biết chơi đàn piano và còn hát nữa cơ. Cẩn Mai chóng tay ngồi nhìn, miệng chúm chím cười mỉm
Thi Hàm đang thả hồn vào bài hát và từng phím đàn thì lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Cẩn Mai. Cô sững sốt không nói nên lời, nàng quả thật đang nhìn về hướng của mình
Cô vui lắm, vui hơn là trúng mấy tờ vé số. Hôm nay nàng thật xinh đẹp nhưng cho đến khi Thi Hàm nhận ra bên cạnh còn có người con trai khác
Đôi mắt rũ rượi lãng tránh đi, rồi tự nhếch môi cười giễu. Người ta là đi chung với người yêu chứ có phải đến đây vì mình đâu.
Cô tự suy diễn rồi tự làm buồn, nốt nhạc đang vui cũng bị ảnh hưởng của người chủ. Tại sao lại phải cho cô thấy những thứ đó thì mới vừa lòng vậy chứ
Tổn thương lắm, khó chịu lắm.
Thi Hàm ngừng lại, suy nghĩ gì đó rồi mới bắt đầu đặt những ngón tay thon dài lên phím đàn. Cô sẽ hát một bài hát đem cả những gì mình muốn nói gửi đến người nào đó
Tiếng đàn vang lên, cả khán phòng bỗng chốc yên tĩnh đến lạ thường. Ai nấy đều tập trung vào Thi Hàm kể cả Cẩn Mai
Bài hát mà Thi Hàm muốn thể hiện là bài "Em của quá khứ". Cô thả người vào, cảm nhận từng giai điệu và cất tiếng hát lên
Em sẽ không ở nơi này anh biết phải đàn cho ai đây?
Đâu đó nỗi buồn cung đàn rung đôi tay lau nước mắt rơi
Anh đã đem lòng tin anh trao một người con gái, anh đã yêu anh đã từng yêu em rất nhiều
Nơi ấy suy nghĩ anh còn thương em anh cặm cụi tìm kiếm
Tìm những yêu thương em gửi trong khúc ca
Nay đi xa rồi em đã xa tôi
Thà anh sống trong quá khứ nhưng anh có em!
Cẩn Mai cảm giác thấy hình như Thi Hàm cố tình hát bài này là muốn mượn nó nói với nàng vậy. Càng ngẫm nghĩ lại thì nó giống với tình cảnh hiện tại của cô
Nàng thấy được nỗi cô đơn sâu thẳm trong ánh mắt người con gái ấy. Nàng hiểu chứ, hiểu được tình cảm mà cô dành riêng cho mình.
Cả hai một lần nữa chạm ánh mắt nhưng lần này Thi Hàm chủ động né tránh. Cô vội vàng đứng dậy rồi bỏ đi vào trong và đưa tay lên lau nước mắt
Cẩn Mai bồn chồn lo lắng, không biết tại sao nàng lại như vậy khi thấy Thi Hàm không ổn. Nàng thấy cô che miệng, nếu đoán không lầm thì cô đã khóc
Phan Thuân có chút khó hiểu khi thấy thái độ của Cẩn Mai, anh lo lắng hỏi han
"Có chuyện gì sao em, anh thấy sắc mặt em không được tốt cho lắm"
"Không sao, em ổn. Em muốn về"
Không nói