"Vậy...vậy tối nay tôi ngủ ở đâu? Chung giường với em hả?"
Nghe hai từ "Chung giường" làm mặt Thi Hàm đỏ bừng lên, tim lại thế mà đập nhanh hơn. Sao Cẩn Mai lại có thể nói thẳng thừng ra như vậy chứ, ngại chết mất
"Ừm...chị ngủ ở giường tôi, còn tôi sẽ ngủ ở ngoài ghế được rồi"
"Sao được chứ, em là chủ nhà..."
"Đừng nói"- Thi Hàm đưa tay ngăn chặn lời nói của Cẩn Mai: "Tôi ngủ đâu cũng được, còn chị đó giờ toàn ngủ nệm cao cấp, không quen ngủ ghế đâu"
Nét mặt của Cẩn Mai hiện lên một tia hụt hẫng, nàng cúi đầu thấp xuống nói gì đó lí nhí trong miệng: "Nhưng mà tôi muốn ngủ chung với em cơ!"
"Chị nói gì?"- Thi Hàm nhíu mày hỏi
Cẩn Mai lập tức xua tay: "Không... không có gì"
Đêm khuya thanh vắng, một thân một mình lạnh lẽo nằm dài trên chiếc ghế sofa ở ngoài phòng. Vì chân hơi dài quá nên cái ghế không đủ chỗ, phải nằm co rúm lại trông thật đáng thương
Đôi mắt lim dim chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì thấy tiếng điện thoại vang lên thất thanh, nó làm Thi Hàm giật mình tỉnh ngủ. Cô lười biếng đưa tay sang bàn lấy
"Alo?"
"Là tôi đây, nghe giọng ngáy ngủ của em chắc là đang ngủ đúng không?"
Biết được người đầu dây bên kia là ai, Thi Hàm bật người ngồi dậy ngay tức khắc. Sao đó nhìn màn hình điện thoại xem có đúng không, quả thật không sai, Triệu Chân Ni
"Chị có bị thần kinh không vậy hả? Đêm hôm khuya khoắt gọi tôi làm cái gì vậy chứ!"
Cáo quá nên Thi Hàm không thể bình tĩnh được, cô xem giấc ngủ là vàng là bạc, mỗi lần ngủ được là mừng muốn chết. Sắp ngủ được rồi thì bị chị ta quấy rầy, tức chết
"Em nỡ nói nặng lời với tôi sao? Người ta có lòng tốt muốn quan tâm mà vậy đó, em làm tôi buồn lắm có biết không?"
"Sao chị vẫn còn ám tôi vậy chứ, chẳng phải lần đó đã nói rõ ràng rồi sao, chị không giữ lời hứa?"
"Ừ thì...tôi có hứa hẹn gì với em hả, sao không nhớ gì hết vậy ta!"
"Chị...!"
Thi Hàm bên đây cứng họng, tức là không thể đến tận mặt Chân Ni nói một lời rõ ràng. Bên kia Chân Ni cười thích thú, nàng thật sự rất thích chọc cho Thi Hàm giận lên. Vì khi đó trông cô thật dễ thương
Thi Hàm thở dài mệt mỏi, lưng dựa vào ghế, mắt nhắm lại. Nếu biết có chuyện này xảy ra thì ngay từ đầu cô sẽ không đồng ý với Chân Ni rồi
Có lẽ đã quá muộn để nghĩ đến, bây giờ có cơ hội là Chân Ni sẽ đến tìm Thi Hàm. Cô biết Chân Ni cũng là một luật sư như Cẩn Mai nhưng sao rảnh rỗi thế nhỉ
Suốt ngày rong ruổi khắp các trung tâm mua sắm và tìm cô nói chuyện. Có phải là thất nghiệp rồi không có chuyện gì làm không?
"Sao thế, sao không nói năn gì hết vậy? Ngày mai em rảnh không hay là em đi mua sắm với tôi nha, em thích gì tôi liền mua tặng"
"Tôi xin chị tha cho tôi, đừng làm phiền đến tôi có được không? Tôi biết chị yêu thích tôi nhưng..."
Chưa kịp nói hết câu thì điện thoại bị ai đó giật từ phía sau và rồi...
"Triệu Chân Ni, cô bị điên rồi hay sao hả? Có biết trễ lắm không mà còn gọi đến quấy rối Thi Hàm nữa, làm ơn bớt làm phiền em ấy đi, đừng để tôi thấy cô"
"Thì ra là luật sư Lục, cô với Thi Hàm tại sao ở chung một chỗ hả?"
"Không phải chuyện của cô, cút cho đẹp trời. Bye!"
Cẩn Mai hùng hồ nói một hơi để dằn mặt Chân Ni bên kia, nàng tắt máy rồi đặt mạnh điện thoại xuống bàn, vẻ mặt giận dữ nhìn Thi Hàm
"Em biết là cô ta gọi đến để chọc ghẹo vậy mà còn dây dưa là sao? Bộ em thật sự muốn quen cô ta lắm sao Thi Hàm?"
Tự nhiên bị Cẩn Mai nói như vậy trước thái độ ấy làm cô hoảng sợ trong lòng. Lần đầu tiên cô thấy nàng giận đến vậy nhưng mà tại sao lại phải nổi nóng với mình?
Cô có làm gì sai sao, chẳng qua là chỉ nói vài câu với Chân Ni rồi tìm cách dừng cuộc điện thoại lại mà.
Còn Cẩn Mai thì khác, nàng vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ nên thấy khó chịu. Đứng đợi mãi chẳng thấy Thi Hàm ngắt máy nên nàng muốn giúp cô một tay
Nàng không thích người khác nói chuyện thân thiết với Thi Hàm trong khi người đó có tình ý với cô. Sợ là càng nói, càng gần