Xin về sớm một bữa, Thi Hàm không về nhà mà đi thẳng đến một nơi nào đó. Cô đã hứa với lòng mình là hôm nay nhất định phải làm chuyện quan trọng này
Không làm sẽ rất hối hận
Đêm tối, khí trời lành lạnh, gió thổi nhè nhẹ thật sự làm con người mệt mỏi cũng trở nên dễ chịu.
Cẩn Mai cùng Nhược Đông đi ra từ một nhà hàng sang trọng, cả hai cười nói rất vui vẻ. Lí do là do Nhược Đông vừa kể chuyện hài cho nàng nghe
"Bây giờ còn sớm, cậu có muốn đi xem phim không?"- Nhược Đông nghiêng đầu mỉm cười hỏi
Cẩn Mai chậm rãi nâng cánh tay lên xem đồng hồ, ừ đúng là giờ này còn rất sớm, chỉ mới 8 giờ mấy thôi. Sau đó nàng nhìn thấy gương mặt đợi chờ từ Nhược Đông, ánh mắt anh như kểu muốn nàng đồng ý
"Cũng được!"
"Oke!"- Nhược Đông thích thú cười, anh búng tay một cái: "Vậy cậu đứng đây đợi mình đi lấy xe nha!"
Nàng mỉm cười gật đầu, nhìn Nhược Đông rời khỏi thì tâm trạng cũng không còn vui như ban đầu. Nàng trầm ngâm suy nghĩ, đến giờ này vẫn chưa nhận được bất kỳ hồi đáp nào Thi Hàm cả
Chẳng lẽ điều này đã nói lên tất cả rồi sao? Đây là đáp án cuối cùng mà Thi Hàm muốn dành cho nàng thật sao?
Ngước nhìn bầu trời đầy sao trên trời rồi lại quay nhìn dòng người vui vẻ nói cười đi ngang qua. Cẩn Mai ước được cuộc sống giống như họ
Không cần quá giàu chỉ cần có nhau là được, mỗi ngày nhìn thấy nhau cũng khiến trong lòng vui sướng không ngừng
Cẩn Mai không nghĩ ngợi lung tung nữa, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, cái gì tới rồi sẽ tới, đừng đợi chờ điều gì
Đứng cũng không lâu, Cẩn Mai có cảm giác phía sau có người theo dõi mình. Nàng có chút lo lắng, tuy là chỗ đông người nhưng không thể không sợ
Nàng xoay người ra sau để kiểm tra nhưng không thấy ai, nàng cho là mình tự suy nghĩ ra thôi. Nghĩ vậy để trấn an bản thân
Và đúng như Cẩn Mai nói, chuyện gì đến rồi sẽ đến
Bất ngờ có người xuất hiện từ phía sau, người đó đội cái nón mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít. Bên ngoài bận áo đen từ trên xuống dưới, không thể nhận dạng
Người nó lập tức nắm chặt lấy cổ tay Cẩn Mai khiến nàng giật mình hoảng hốt. Xoay người lại chỉ biết trợn tròn mắt mà kinh ngạc
Nàng sợ hãi, miệng không thể mở lời
Đến khi không còn sự lựa chọn nào khác, Cẩn Mai liền phản kháng
"Cô là ai? Mau buông tay tôi ra, không thôi tôi la lên đó"- Cẩn Mai bắt đầu vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự khống chế
Dù có che kín nhưng Cẩn Mai vẫn có thể đoán ra người này là nữ.
Cô ta không nói không rằng, vẫn như cũ là kéo tay Cẩn Mai đi mặc cho bị đánh túi bụi.
Người con gái kia không phản ứng, cô ta kéo Cẩn Mai rồi chạy đi làm nàng phải chạy theo sau. Chứ bị giữ tay thì làm sao mà đứng yên được, buộc nàng phải theo
Bị người khác kéo đi chỉ làm Cẩn Mai thêm khó chịu trong lòng, nàng thật sự muốn la lên cho mọi người đều biết nhưng sao có gì đó ngăn lại
Đến một cái hẻm nhỏ, cô ta kéo Cẩn Mai vào trong rồi mới buông tay nàng ra. Lúc này, Cẩn Mai thở hổn hễn, đưa cổ tay lên xem thì thấy vết đỏ ửng
Nàng tức giận trừng mắt nói: "Tại sao cô kéo tôi đến đây? Cô muốn gì hả? Tôi chính là luật sư, tôi sẽ. . ."
Chưa đợi Cẩn Mai nói hết câu, cô gái ấy kéo khẩu trang xuống và lập tức hôn nàng. Cẩn Mai bị người lạ hôn thì sửng sốt lắm, nàng không thể bị người khác khi dễ được
Nàng cố gắng vùng vẫy hết sức có thể nhưng vẫn vô nghĩa. Cô gái kia ép nàng sát vào bức tường phía sau để kìm hãm nàng lại
Từng chút một hôn người con gái ấy, có chút bất lợi vì cái nón đang đội. Cẩn Mai không thể làm gì hơn ngoài bất lực, nước mắt cũng đã rơi ra
Nàng cảm thấy có lỗi với bản thân, với Thi Hàm nữa. Đã hứa là đôi môi này chỉ dành riêng cho Thi Hàm và chỉ hôn mỗi Thi Hàm thôi
Nhưng bây giờ lại bị một kẻ vô danh chiếm đoạt, nàng uất ức trong lòng.
Đến khi cảm thấy là đủ, người kia mới từ từ buông tay. Cô ta lùi về sau một bước
Cẩn Mai lấy tay che miệng, đôi mắt rực lửa nhìn cô ta, nàng muốn gϊếŧ người này ngay lập tức.
"Rốt cuộc là cô muốn gì hả!? Tại sao làm vậy với tôi? Nói đi, cô là ai? Nếu không nói, tôi nhất định không cho cô rời khỏi đây nửa bước"- Cẩn Mai quát lớn về phía người trước mặt
Người con gái ấy chậm rãi ngước mặt lên và cất giọng nói: "Là tôi"
Người trước mắt đã lộ diện, Cẩn Mai sốc không nói được gì. Miệng cứng đờ, sắc mặt không thể nào tốt hơn
Làm sao có thể chứ, đến khi thấy cô rồi mà Cẩn Mai vẫn không tin đây là sự thật. Trái tim nàng xao xuyến không ngừng, nhịp tim hỗn loạn lên cả lên
"Sao. . .sao lại là em?"- Cẩn Mai mơ hồ hỏi
"Bây giờ không quá muộn để tôi trả lời cho chị đúng không? Tôi nghĩ mình yêu chị thật rồi, một phần do tôi không đủ tự tin để nói ra. Chị biết đó, mỗi lần thấy chị đi cùng với anh ta, tôi rất khó chịu. Không phải tôi không ghen, mà là tôi rất ghen, tôi không thích chị thân thiết với bất kỳ người con trai khác"
Nghe những lời nói ấy, Cẩn Mai không tin đây là Thi Hàm, nàng còn ngỡ là một người khác. Nàng biết Thi Hàm là người lạnh lùng, khô khan, ít khi nào bày tỏ cảm xúc trong lòng cho người khác biết
Nàng xúc động đến mức muốn khóc luôn rồi đây nè, đây mới chính là câu trả lời mà nàng muốn nghe nhất
"Tóc này. . ."- Thi Hàm chậm rãi lấy nón xuống, phần tóc màu đen liền hiện ra: "Chị nói là chị thích tôi để tóc đen vì trông tôi xinh đẹp nên tôi đã đi nhuộm lại theo ý của chị rồi. Thấy thế nào?"
"Đẹp lắm! Cho dù em để màu gì đi chăng nữa thì trong mắt chị, em là đẹp nhất"- Cẩn Mai mỉm cười nói
Được khen nên Thi Hàm thấy ngại lắm, cô cười cười gãi cổ: "Vậy sao"
Và rồi cái ôm bất ngờ từ Cẩn Mai làm Thi Hàm đứng bất động, nàng ôm chặt lấy cô như sợ cô rời đi
"Đến bây giờ chị không tin đây là sự thật, có thật là chị không nằm mơ đấy chứ"
"Là thật, tôi đứng ngay trước mặt chị rồi và chị đã ôm lấy tôi"
Buông nhau ra, Cẩn Mai bĩu môi pha một chút giận dỗi nhưng nụ cười rạng người của Thi Hàm khiến nàng không thể nào giận cô thêm
"Em có biết là lúc nãy tôi sợ lắm không, còn tưởng là tên biếи ŧɦái nào đó không chứ"
"Tên biếи ŧɦái may mắn đó là tôi nên chị không cần phải sợ đâu!"
Nhìn thấy trên môi Cẩn Mai bị lem son do chính mình gây ra nên Thi Hàm có ý tốt. Cô vươn tay tới và lau đi vết son