Thấy Cẩn Mai bận áo khoác, cầm túi xách lên làm bà Vệ hoang mang, bà nhẹ giọng hỏi: "Về hả con? Sao không ở lại chơi ngày mai hẳn về, giờ này cũng đâu còn sớm đâu, bác không yên tâm để con lái xe về đâu. Từ đây trở về thành phố mất hai ba tiếng lận"
"Dạ không sao, con có người bạn thân ở đây, chắc con qua đó chơi với nó vài ngày"
"Không được!!"- Thi Hàm hớt hải chạy vào, ba người còn lại khó hiểu nhìn cô. Đợi thở xong rồi cô tiếp tục nói cho hết lời: "Cẩn Mai nói dối đó mẹ, chị ấy không có quen ai ở đây hết"
Thi Hàm vừa nói xong thì ngay lập tức Cẩn Mai tặng cho cô một ánh mắt vô cùng đáng sợ. Còn ba và mẹ cô thì nhìn Thi Hàm rồi lại nhìn sang Cẩn Mai
"Là sao?"- Bà Vệ cười ngượng gạo hỏi cô
"Như con đã nói lúc nãy rồi đó mẹ, mẹ kêu chị ấy ở lại chơi vài hôm đi nha"
Thế là bà Vệ lại nhìn nàng, thấy nàng trông có vẻ khó xử nên bà đành lên tiếng: "Thi Hàm nói đúng đó, không ấy con ở lại chơi với gia đình bác đi. Dù sao cũng đã đến, chi bằng ở lại vài ngày cho vui nhà vui cửa"
"Con. . ."- Cẩn Mai cắn môi lưỡng lự
Biết là Cẩn Mai không thể nào từ chối được rồi nên Thi Hàm đứng ở góc này khoái chí cười hoài. Đây là cách hiệu quả nhất để áp dụng cho Cẩn Mai, nàng chỉ có thể chấp nhận thôi
Thế là Cẩn Mai đành đồng ý ở lại chơi, thật sự thì ở đây nàng không có quen biết ai hết. Lời nói vừa rồi kia chỉ là bịa ra thôi nhưng ai ngờ Thi Hàm biết và vạch trần ra
Trong lòng lúc đó cũng cay lắm nhưng không dám để lộ vẻ mặt ấy ra bên ngoài. Nhìn thấy gương mặt cười đắc thắng của cô chỉ khiến nàng thêm bực tức
.
.
.
.
Sáng hôm sau, vẫn như ngày nào là ông Vệ đi ra làng chài để mua hải sản tươi ngon, đem về đãi con dâu tương lai. Đặc biệt hơn là Thi Hàm thức dậy sớm để cùng ba đi ra đó, lâu rồi cô chưa thấy cảnh buôn bán nhộn nhịp trên biển
Đúng sáu giờ, đồng hồ sinh học đánh thức Cẩn Mai dậy. Nàng mơ màng nhìn xung quanh rồi vận động tay chân cho dãn gân cốt
Tối qua vì vẫn còn giận Thi Hàm nên Cẩn Mai thẳng thừng đuổi cổ cô xuống dưới sàn nhà ngủ. Và tất nhiên ai kia chỉ biết im lặng và lặng lẽ chấp nhận
Bởi vậy ta nói, cãi vợ thì ngủ sàn nhà. Thà vậy chứ không chịu ra ghế sofa ngủ đâu, mặc dù ngoài đó ghế nó êm hơn sàn
Ra khỏi phòng, Cẩn Mai đưa mắt nhìn quanh một vòng nhưng chỉ thấy mỗi bà Vệ. Nàng chậm rãi bước đến, nhẹ giọng hỏi
"Thi Hàm với bác trai đâu rồi ạ, mới sáng sớm con không thấy đâu?"
Bà Vệ xoay người nhìn nàng, nở nụ cười thân thiện: "À, nó với ông nhà đi ra làng chài rồi con. Mới sáng sớm đã tìm nó rồi sao"
Ơ!? Nàng không có tìm cái con người đáng ghét đó đâu à nha, tại mới sáng sớm không thấy ở nhà nên tò mò
Cẩn Mai không biết đáp lại như thế nào, chỉ đành cười hì hì.
"Vậy bác biết làng chài đó ở đâu không ạ?"
"Con muốn ra đó hả? Bây giờ con đi ra cửa rồi quẹo phải, đi thêm chút nữa có ngã ba thì rẽ trái, đi hết đoạn đường sẽ có cái lộ lớn, con tiếp tục đi đến cuối đường là đến rồi đó! Dễ đúng không!"- Bà Vệ nhiệt tình chỉ dẫn
Khuôn mặt của Cẩn Mai ngu ngơ thấy rõ, đầu óc xuất hiện quá nhiều chong chóng với máy bay. Cái gì mà quẹo tùm lum hết vậy, sao mà nhớ bây giờ
Tìm đường ra làng chài con khó hơn đường vào tim của Thi Hàm nữa cơ.
Bà Vệ cười khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Cẩn Mai, nhìn là biết con bé nó không nhớ rồi, bà lại lên tiếng: "Nhìn mặt con là bác biết con quên rồi chứ gì, con đi ra ngoài đó thấy ai cầm giỏ xách đi chợ mà đi theo. Mấy người đó cũng đi ra làng chài"
Cẩn Mai gật đầu, nhanh chóng đi ra cửa để tiện đường đi chung với người ta. Chứ để nàng đi một mình chắc nàng một đi không trở lại luôn á
Sau gần năm phút lần mò thì cuối cùng cũng đến nơi, Cẩn Mai bất ngờ trước khung cảnh hiện lên trước mắt. Biển rộng bao la, gió thổi lồng lộng, người người tấp nập đi lại
Bỗng nhiên trong lòng nàng cảm thấy thêm yêu đời, một chút cảm giác thích thú với nơi này. Nàng chậm rãi bước đi, nàng chủ yếu ra đây để tìm kiếm ai kia nhưng chỉ là một phần nhỏ thôi nha
Thi Hàm nhìn ngó xung quanh, xem con cá nào tươi ngon nhất. Cô chỉ tay vào thau đựng cá kia: "Mua cá này đi ba, Cẩn Mai thích ăn nó lắm!"
Ông Vệ xoa cằm phân vân: "Ba định mua cá ngừ cho mẹ con làm món kia để đãi con dâu tương lai"
"Chị ấy bị dị ứng với cá ngừ, không ấy ba đổi món khác nha, ở đây nhiều cá khác ngon hơn mà"
"Thôi được rồi, theo ý con!"
Bên này Cẩn Mai loay hoay đi tìm hai cha con kia trong đám người. Nhìn mãi chẳng thấy đâu, nhưng vừa xoay người lại thì vô tình đụng trúng một đám con trai
Bọn chúng gồm ba người, trông có vẻ không mấy tốt đẹp gì. Vì là người có ăn có học, Cẩn Mai liền cuối đầu xin lỗi
Nói xong nàng liền bỏ đi nhưng đời không như những gì mình muốn. Bọn chúng thấy gái xinh thì hai mắt sáng ngời lên, nở nụ cười gian xảo
"Đi đâu vậy cô em"- Một tên giữ tay nàng lại: "Trông em xinh đẹp quá, đi chơi với anh không nà"
Nói xong bọn chúng phá lên cười ầm ĩ, Cẩn Mai đâu phải là người dễ bị bắt nạt. Nàng chẳng sợ gì mấy đứa ranh con thích làm màu này
"Mấy người nghĩ mình là ai