Thức sớm chuẩn bị đồ ăn sáng đó là chuyện thường ngày, tiếng dao và thớt va chạm vào nhau. Nồi nước sôi ùng ục để chuẩn bị nấu món súp
Chuyện tối đêm qua xem như chưa từng xảy ra nhưng Thi Hàm ngủ ngoài ghế sofa là chuyện đã xảy ra. Mặc dù có chút không thoải mái nhưng cũng phải chịu
Đứng chóng nạnh nêm nếm lại cho vừa ăn, Thi Hàm đã dọn sẵn ra ngoài bàn hết rồi, mùi thơm không thể cưỡng lại được
Vừa đặt cái chén lên bàn cũng là lúc Cẩn Mai vừa đi tới, nàng chuẩn bị đi làm và hình như vẫn giữ nguyên gương mặt của ngày hôm qua
"Vào ăn sáng rồi hẳn đi"
"Không cần"- Liếc nhìn thức ăn đã bày sẵn trên bàn một cái rồi hất mặt đi
Thấy vậy, Thi Hàm lật đật chạy sang, cô chặn đường nàng lại: "Sao lại không ăn? Tôi biết là em còn giận tôi nhưng cũng đừng vì vậy mà bỏ bữa sáng, không tốt cho sức khỏe đâu. Nghe lời tôi, ăn một chút cũng được"
Nhìn thấy đôi mắt bị thâm quần của Thi Hàm khiến Cẩn Mai có chút dao động tâm tình. Chắc có lẽ đêm qua cô ngủ không quen với cái ghế sofa vừa nhỏ vừa ngắn kia
Nhưng đôi lúc Cẩn Mai lại thấy khó chịu khi quen một người quá giỏi và rành về vấn đề ăn uống và sức khỏe. Nó khiến nàng cảm thấy không thoải mái để ăn những thứ nàng muốn
Cẩn Mai né ánh mắt của Thi Hàm, nàng lấy điện thoại trong túi ra rồi gọi cho Tuệ Lâm ngay trước mặt cô: "Tuệ Lâm, lát nữa đi ăn sáng với mình, mình trả tiền"
Chỉ nhiêu đó thôi là cúp máy, không cần thiết người kia trả lời vì Cẩn Mai biết Tuệ Lâm chắc chắn sẽ đi, vì cậu ấy không phải thanh toán
"Em làm vậy sao được, tôi. . . tôi nấu sẵn hết chỉ chờ em ăn thôi, vậy mà em nỡ lòng nào đi ăn bên ngoài sao?"
"Đừng nói nhiều lời, thích thì cứ ngồi đó từ từ mà ăn, em đi làm"
Ngoảnh mặt bỏ đi, một lời nhẹ nhàng cho ngày mới. Chỉ mới vừa hôm qua còn ôm ấp bên nhau, nói chuyện vui vẻ. Ấy vậy mà sáng hôm nay lại hoàn toàn khác, Thi Hàm chẳng biết nói gì ngoài tiếng thở dài mệt mỏi
Vì hôm nay ca làm của Thi Hàm là buổi trưa nên ở nhà cô đã chuẩn bị cơm trưa cho Cẩn Mai hết rồi. Tất cả đụng trong chiếc hộp nhỏ gọn, bên ngoài với nhiều hoạ tiết dễ thương
Tuy là tay bấm liên tục trên bàn phím nhưng tâm hồn lại ở nơi khác. Cẩn Mai không thể tập trung làm việc khi hình ảnh vá ánh mắt buồn bã của Thi Hàm sáng nay
Nàng dừng lại, ngã người ra phía sau ghế để thư giãn đầu óc một chút. Bây giờ nhớ lại thấy bản thân có hơi quá đáng, dù sao người ta cũng thức sớm nấu ăn vậy mà bơ người ta, đã vậy còn nói nặng lời
Nhìn thấy cô bạn thân rơi vào trầm tư cũng làm Tuệ Lâm bắt đầu suy nghĩ. Chả biết sao cứ lâu lâu lại thích gây lộn với người yêu
Dáng vẻ đó của Cẩn Mai chỉ có thể là giận hờn với Thi Hàm mà thôi. Bạn bè với nhau, nhìn một cái là biết liền
*Cốc Cốc*
Tuệ Lâm chán nản lắc đầu, não nề đứng lên đi ra mở cửa. Chẳng hiểu sao mà tâm trạng cô đang vui mà nhìn thấy Cẩn Mai như vậy cũng bị vạ lây
Mở cửa ra là bác bảo vệ, Tuệ Lâm nhìn thấy trên tay bác cầm túi đựng đồ ăn. Thôi hiểu rồi, biết chủ nhân là ai luôn rồi
"Có đồ gửi cho luật sư Lục"
"Ây da làm phiền bác quá, con cảm ơn bác nha!"
Cầm túi đựng đồ ăn trên tay rồi đóng cửa, Tuệ Lâm cũng không dám tò mò bên trong có gì, sợ ai kia mắc một cách vô tội vạ
Đặt nó trước mặt Cẩn Mai, cô nói: "Luật sư Lục bớt giận dỗi đi, người ta chuẩn bị cơm cho cậu đây nè. Thi Hàm đúng là một người vừa giỏi vừa tâm lý, vậy mà có người ở đó giận hoài"
Nói xong liền bỏ về chỗ, chứ đứng nói nữa chắc dép bay vào mặt.
Cẩn Mai kéo ghế lại gần, quan sát một chút rồi mới lấy đồ ăn ra. Bên trong có tận năm phần, mỗi món ăn được Thi Hàm để riêng cho dễ ăn
Đôi môi có chút cong lên, Cẩn Mai mở ra thì rất thích thú với phần trang trí bên trong. Nhìn chung là rất bắt mắt, mùi thơm đó giờ vẫn vậy, không bị ngán khi ăn
Nhìn Cẩn Mai vừa ăn vừa mỉm cười khiến Tuệ Lâm thêm bó tay, giận cho cố vào rồi ăn đồ ăn của người ta cũng mỉm cười.
Bây giờ cũng đã tối nhưng Thi Hàm vẫn chưa về vì cô phải làm tới 10 giờ đêm. Có chút mệt mỏi trong người, cô ngồi thẩn thờ như người mất hồn
Một chút buồn vì chuyện sáng nay, cảm thấy bất mãn với tính cách trẻ con của Cẩn Mai. Lúc nào cũng làm quá vấn đề lên chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt
Lúc này trong cửa tiệm có một cô gái đi ra những bỏ quên túi xách trên bàn, Thi Hàm thấy vậy chạy tới lấy túi ấy rồi đuổi theo
Ra đến bên ngoài, Thi Hàm chặn đường cô gái đó ngay trước mặt, thở hồng hộc: "Em để quên túi xách nè"
Cô gái đó nhận lấy rồi cúi đầu cảm ơn Thi Hàm
Đứng trước tiệm, cô vận động tay chân, ngoài đường không một bóng người cũng như là xe qua lại
Những tán cây lớn, lá rơi y như trong phim, nhìn thật là lãng mạn và bình yên. Xoay tới xoay lui, đôi mắt vô tình thấy Cẩn Mai cùng với một người con trai đang ôm nhau cách đó không xa
Thi Hàm đứng hình trong phút chốc, cô không thể nhầm lẫn được vì dáng người và mái tóc đó chỉ có thể là Cẩn Mai mà thôi
Chẳng những không phản ứng mà Cẩn Mai còn vỗ nhẹ lưng cho anh ta trong rất tình cảm. Thi Hàm nghẹn ngào không biết phải làm gì, sao con tim lại nhói đau thế này
Sự thật bên Cẩn Mai là nàng đi nhờ xe của Tuệ Lâm đến đây để làm hòa với Thi Hàm. Đang đi bộ thì gặp Nhược Đông, anh xuống xe đứng nói vài lời với nàng trước khi trở về Úc
Rồi anh muốn ôm nàng như lời chia tay, Cẩn Mai đáp lại cái ôm của anh, bây giờ hai người chỉ là bạn bè nên ôm như vậy không thành vấn đề
Người thất thần đi vào trong, chẳng còn tâm trạng để làm việc nữa. Ngồi như một pho tượng, mắt nhìn mãi một chỗ
Lúc này có một cô gái đứng trước quầy tính tiền, cô ta để những món ăn vặt xuống. Thi Hàm đờ đẫn người đứng dậy thanh toán, do là có đội cái nón nên cô không biết đó là ai
Chỉ biết là một cô gái, cô có chút ngước nhìn nhưng chỉ thấy từ phần bụng trở xuống.
"Của cô tổng cộng là 205 ngàn"- Vừa nói, Thi Hàm vừa bỏ đồ ăn vào túi ni