Cố Vân Cẩm không quá quen thuộc từ đường. Nàng ít khi đến từ đường, nhưng nàng biết Cố Vân Hi thường xuyên bị phạt quỳ gối ở đấy, đa phần là do Cố Vân Hi và Cố Vân Vãn tranh sủng. Cố Vân Vãn là nữ nhi mà Cố tướng yêu nhất, còn Cố Vân Hi chỉ là một thứ nữ không thuận mắt mà thôi, làm sao tranh thắng Cố Vân Vãn.
Nhiều lời vài câu liền bị mắng, sau đó tính tình Cố Vân Hi cũng trở nên ngày càng khó đoán. Cố Vân Cẩm không muốn gây chuyện, nên nàng luôn giữ quan hệ xa cách với cả hai người bọn họ. Đây là biện pháp bo bo giữ mình rất tốt.
Có nữ Vương gia quyền thế nhất Đại Yến đi theo bên người, nàng tuy quen thói không quan tâm hơn thua, nhưng cũng bị khí chất của Trần Nhan Linh ép tới khó thở.
"Vương gia, đến từ đường rồi."
Cố Vân Cẩm nói xong liền muốn rời đi, nhưng nàng lại không kiềm được lòng hiếu kỳ đối với vị nữ Vương gia này. Vậy nên nàng mặc nhiên đứng ở cửa từ đường, không chút ý lui xuống.
Trần Nhan Linh không quan tâm Cố Vân Cẩm, trong mắt nàng tất cả đều là bóng người đang thẳng lưng quỳ gối trên mặt đất.
Kỳ thực Cố Vân Hi đã nhận ra Trần Nhan Linh đến, nàng nghe rõ lời Cố Vân Cẩm, dĩ nhiên biết "Vương gia" là chỉ người nào, nhưng nàng không phản ứng. Nàng im lặng nghe tiếng bước chân.
Một bước, hai bước, càng ngày càng gần.
Trần Nhan Linh hất làn áo dài, quỳ bên cạnh Cố Vân Hi, cách nàng thật gần.
Cố Vân Cẩm vẻ mặt cả kinh.
"Nhan Linh?" Cố Vân Hi không ngờ Trần Nhan Linh lại quỳ theo mình, vội vàng muốn dìu nàng dậy.
"A!" Nhưng nàng quỳ hồi lâu, hai chân tê dại, vừa vươn người đã đau đớn khó nhịn, chỉ thoáng động một chút mà đầu gối cứ như bị vô số kim châm đâm trúng, đau điếng cả người.
Trần Nhan Linh thấy vẻ mặt Cố Vân Hi, ngực trào lên sự phẫn nộ và đau lòng khó mà áp chế.
Nang một tay ôm vai Cố Vân Hi, một tay vịn tay nàng, dìu nàng đứng dậy.
Vệ Nhị vẫn còn trốn trên nóc nhà, chăn đã sớm bị nàng dọn đi. Vệ Tam EQ không thấp, lập tức sai người đi tìm một ít nệm êm, còn dặn họ đi mời đại phu.
"Đau không?" Trần Nhan Linh nhíu mày, mặt đầy thương tiếc, còn kém không xài trò dùng miệng thổi vết thương khi còn bé.
Cố Vân Hi thấy nàng đau lòng lo lắng, vô cùng dịu dàng cười: "Đau."
Trần Nhan Linh cau mày: "Hắn dám phạt ngươi quỳ từ đường?"
Cố Vân Cẩm thật hối hận đã không rời đi, Trần Nhan Linh lúc này vẻ mặt hưng sư vấn tội nhìn nàng. Chuyện này mắc mớ gì đến nàng chứ!
Lúc này rời đi quá thất lễ, Cố Vân Cẩm chỉ đành nghiêm mặt nói: "Hồi bẩm Vương gia, thần nữ không biết. Hẳn là tam muội làm sai, cha phạt nàng cũng vì muốn tốt cho nàng."
Trần Nhan Linh cười gằn mấy tiếng, không nói lời nào, nàng tính thấy cũng vừa đến thời điểm rồi.
Quả nhiên, Cố tướng mang người vô cùng lo lắng đi đến từ đường, Cố Vân Vãn cũng theo.
Cố Vân Hi ngồi trên chiếc ghế bành người hầu mang tới, mà Trần Nhan Linh ngồi dưới đất xoa bóp đầu gối giúp nàng, không quan tâm ánh mắt dị thường của kẻ khác.
Cố Vân Hi không ngăn nàng lại, thậm chí còn cảm thấy thích thú. Lễ nghĩa liêm sĩ gì đó, trước mặt người nàng muốn thật không đáng một đồng.
Cố tướng vừa vào cửa liền thấy cảnh này, sợ tới mức bước nhanh tới trước, run giọng nói: "Vương gia không thể! Ngài thân thể ngàn vàng, đây là chiết sát* tiểu nữ!"
*Chiết sát: Người cho lễ làm cho người nhận xấu hổ không xứng với lễ/ hành động nào đó.
Trần Nhan Linh không chút hoang mang hỏi: "Cố tướng ngươi còn nhớ nàng là nữ nhi của ngươi à?"
Cố tướng nhíu mày: "Vương gia cớ gì nói lời ấy?"
"Xin hỏi Vân Hi đã làm sai điều gì mà Cố tướng phải phạt nữ nhi của mình quỳ gối cả một đêm? Hôm nay nếu không phải bổn vương vừa dịp phát hiện, chẳng phải là muốn nàng quỳ đến ngày mai?"
Cố tướng ngoài cười nhưng trong không cười đáp: "Nữ tử quan trọng nhất là biết thủ lễ. Tiểu nữ nửa đêm canh ba mới hồi phủ, thật sự không hợp lễ pháp."
Đại phu bị Vệ Nhất cơ hồ là kéo chạy vào từ đường, từng hơi từng hơi thở dốc. Biết ở đây đều là quan lớn, đại phủ mặt đỏ bừng, thở cũng không dám quá dùng sức.
Trần Nhan Linh vẫn không nhanh không chậm đáp: "Vậy sao? Hôm qua bổn vương du hồ cùng Vân Hi, vừa vặn gặp Cố gia Đại tiểu thư, chẳng hay nàng có về muộn không?"
Cố Vân Vãn đương nhiên cũng về muộn, nhưng Cố tướng thích đứa con này nhất, hơn nửa người hôm qua đại nữ nhi đi gặp là Trần Dục Kỳ, hắn làm sao cam lòng trách phạt.
Cố tướng đáy lòng không cho rằng mình sai: "Vân Vãn chính là đích nữ Cố phủ, sao có thể đánh đồng?"
Trần Nhan Linh vỗ tay tán thưởng: "Hay cho một lời đích nữ Cố phủ! Con thứ trong mắt Cố tướng là đê tiện lắm sao?"
Cố tướng do dự một hồi, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống tạ tội: "Vương gia bớt giận! Vi thần nói chuyện vô tâm, đích thứ chỉ là lễ pháp phân chia, nữ tử quan trọng nhất là đức nghệ song toàn!"
Trần Nhan Linh lạnh lùng nhìn hắn. Đúng thật là một lão hồ ly.
Vừa rồi nếu hắn đáp rằng con thứ là đê tiện, đó chính là trào phúng Trần Dục Kỳ đê tiện. Bởi vì bàn về thân phận, nàng mới là con của Tiên Hoàng hậu, Trần Dục Kỳ chỉ là con của một cung phi nho nhỏ, chẳng qua nhờ xuất thân hoàng tử nên mới dễ dàng thượng vị.
"Cố tướng sao lại làm vậy? Chúng ta về sau chính là người thân, làm gì có đạo lý để Cố tướng ngươi quỳ với bổn vương chứ?" Trần Nhan Linh ngoài miệng nói thế, nhưng hoàn toàn không chút ý đi đỡ Cố tướng dậy.
Cố tướng lòng lạnh lẽo, hắn còn chưa đồng ý lời cầu hôn của Trần Nhan Linh. Để nữ nhi của hắn gả cho nữ Vương gia, chẳng phải là muốn hắn bị thế nhân chế nhạo.
"Vương gia sao lại nói thế? Việc liên quan đến danh tiết của tiểu nữ, mong rằng Vương gia thu lại lời nói đùa."
Cố Vân Vãn nghe tin Trần Nhan Linh đến quý phủ, còn đến từ