"Chị Linh, quan hệ giữa chị và Cố Vân Hi là gì ?"
Lục Thanh Du nhìn thẳng Trần Nhan Linh, mà Trần Nhan Linh cũng cảm thấy không khí trở nên nghiêm túc.
"Em ấy là người tôi rất coi trọng." Trần Nhan Linh châm chước nói: "Cũng là bạn thân của tôi."
"Là bạn mới quen sao?" Trước đây Lục Thanh Du chưa từng nghe tin Trần Nhan Linh quen biết Cố Vân Hi.
Trần Nhan Linh không thể trợn mắt nói dối, đành phải gật đầu: "Ừ, tiếp xúc rồi mới phát hiện thật ra Cố Vân Hi không tồi, rất hợp tính tôi."
Lục Thanh Du bình tĩnh mà nhìn ngoài cửa sổ: "Vậy sao?"
Trần Nhan Linh tự biết xấu hổ, nhưng nàng cũng không thể nói thẳng là mình bao nuôi Cố Vân Hi. Loại quan hệ này không thể để người ngoài biết.
Cuối cùng Trần Nhan Linh bưng cái giá người đại diện, thảo luận một ít chuyện công tác với Lục Thanh Du.
Qua một hồi, xe chạy đến đại học A Ảnh, cách ký túc xá của Lục Thanh Du rất gần.
"Đêm nay cảm ơn chị đưa em về. Giờ không còn sớm, chị lái xe cẩn thận."
"Không có gì, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút." Trần Nhan Linh gật đầu, vừa định ngồi lại vào xe, chợt nghe thấy một giọng nam xa lạ vọng tới.
"Thanh Du? Sao đến giờ em mới về?"
Trần Nhan Linh nhìn về phía phát ra giọng nói. Dưới tàng cây cách đó không xa, một người đàn ông mày kiếm mắt sáng bước nhanh tới. Vạt áo bành tô dài màu xám lay động theo từng bước chân anh ta, thân hình cao thẳng hợp với tàng cây tạo thành một bức tranh đẹp.
Lục Thanh Du nhíu mày: "Giám đốc Triệu?"
Trần Nhan Linh thầm "Ồ" một tiếng, ra là nam chính Triệu Trạch Diệc. Đây là lần đầu tiên nàng thấy nam chính. Hoàn toàn khác với Trần Dục Kỳ lạnh nhạt âm trầm, nam chính thế giới này tựa như một cơn gió ấm, khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt ôn hòa, xem ra là loại hình Lục Thanh Du sẽ thích.
Triệu Trạch Diệc đến gần mới thấy Trần Nhan Linh đứng bên xe, kinh ngạc nhướng mày: "Quản lý Trần?"
Trần Nhan Linh lễ phép gật đầu đáp lại: "Giám đốc Triệu, thật đúng dịp, không ngờ gặp được anh ở đây."
Lục Thanh Du nhìn bọn họ, lãnh đạm nói: "Em về ký túc xá trước, anh chị tiếp tục trò chuyện."
Nàng có gì mà nói với Triệu Trạch Diệc? Trần Nhan Linh chấm hỏi đầy đầu, chuẩn bị từ biệt rời đi.
Đúng lúc này, Triệu Trạch Diệc lại vẻ mặt bi thương nói: "Thanh Du, em về muộn như vậy, anh rất lo lắng."
Giai đoạn tiếp theo chắc chắn là cảnh máu chó*, Trần Nhan Linh quyết định biến ngay lập tức.
*Máu chó (cẩu huyết): Chỉ những tình tiết kinh điển của kinh điển, quen thuộc đến nỗi nhàm chán, đôi khi rất sến súa.
Lúc Trần Nhan Linh lái xe rời khỏi bãi đỗ, nàng thấy Triệu Trạch Diệc tiến lên kéo tay Lục Thanh Du, nhưng bị Lục Thanh Du không kiên nhẫn hất ra, sau đó Triệu Trạch Diệc lại bước tới dứt khoát ôm người vào lòng.
Đôi tình lữ này cãi nhau cũng tình thú lắm chứ.
Ngay lúc Triệu Trạch Diệc định hôn Lục Thanh Du, Lục Thanh Du đột nhiên giãy giụa kịch liệt.
Trần Nhan Linh cảm thấy không đúng, lập tức dừng xe bước ra.
"Giám đốc Triệu!"
Triệu Trạch Diệc thấy Trần Nhan Linh đạp giày cao gót "cộp cộp" đi tới, vô cùng bực bội nói: "Quản lý Trần còn chuyện gì sao?"
Lục Thanh Du nhân cơ hội này tránh thoát, trốn ra sau Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh che lại Lục Thanh Du, chặn tầm mắt Triệu Trạch Diệc, mỉm cười nói: "Giám đốc Triệu, anh làm gì thế? Người ta một cô gái yếu ớt như vậy, anh động tay động chân không tốt lắm đâu."
Triệu Trạch Diệc cũng trưng ra nụ cười hoàn mỹ: "Quản lý Trần nghĩ mình là ai mà nói lời này? Tôi là bạn của Thanh Du, thay vì lo chuyện bao đồng, quản lý Trần nên chú tâm làm tốt phận sự của mình thì hơn."
Lục Thanh Du là mục tiêu nhiệm vụ của nàng. Nếu Lục Thanh Du xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ liền xong đời. Muốn Trần Nhan Linh mặc kệ, quả thật chính là thiên phương dạ đàm*.
*Thiên phương dạ đàm: Chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.
Trần Nhan Linh vừa định trào phúng Triệu Trạch Diệc, Lục Thanh Du đã tự mình mở miệng.
"Chị Linh, chị đừng hiểu lầm. Em chỉ gặp giám đốc Triệu vài lần, chúng ta không thân!"
Trần Nhan Linh cười, quan hệ giữa Lục Thanh Du và Triệu Trạch Diệc rốt cuộc là gì nàng còn không rõ sao. Họ là nam nữ chính được thế giới định sẵn, thể nào cũng dây dưa với nhau. Tuy nàng nghĩ vậy nhưng đương nhiên vẫn đứng về phía nữ chính: "Giám đốc Triệu, buổi đêm buổi hôm mà lại lôi lôi kéo kéo con gái nhà người ta xác thật quá kỳ cục. Tôi sẽ đưa Thanh Du về ký túc xá, giám đốc Triệu cứ việc đi đi, không cần lo lắng. Hôm khác gặp."
Dứt lời, nàng vỗ vai Lục Thanh Du, cô lập tức theo sát nàng đi về phía ký túc xá. Triệu Trạch Diệc đứng sau lưng hai người, bóng đêm che khuất ánh mắt, không thấy rõ tâm tình.
Trần Nhan Linh bảo đảm Lục Thanh Du an toàn rồi, mới kéo thân thể mỏi mệt trở về căn hộ của mình.
Hàng loạt các căn hộ quanh đây đều thuộc một khu phố, xem như đoạn đường tập trung những người khá giả. Nhà này là nguyên chủ tự bỏ tiền mua. Tuy nguyên chủ ngậm muỗng vàng lớn lên nhưng rất có năng lực. Từ nhỏ nàng thân với anh hai Trần Hạc Sinh, trưởng thành liền theo Trần Hạc Sinh rời khỏi xí nghiệp gia tộc, sáng lập công ty A Ảnh, tự gầy dựng sự nghiệp của mình. Hai anh em xem như thế hệ trẻ xuất chúng trong giới đại gia.
Trần Nhan Linh từng cho Cố Vân Hi chìa khóa nhà, đồng thời đăng ký vân tay cô vào hệ thống an ninh, vậy nên khi thấy nhà mình sáng đèn nàng cũng không kinh ngạc.
Vừa mở cửa, nàng liền thấy từng đôi giày xếp chỉnh tề trên giá để giày bên tường, phòng ốc được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.
Trong tủ giày có rất nhiều đôi không thuộc về Trần Nhan Linh, đều là Cố Vân Hi mua về, mặt ngoài nói là cho nàng, nhưng thật ra toàn là Cố Vân Hi mang.
Cố Vân Hi đang ngồi trên sô pha đọc sách, nghe tiếng cửa mở liền xoay đầu nhìn Trần Nhan Linh.
"Sao chị về muộn như vậy? Có mua đồ ăn khuya cho em không?"
Ăn khuya cái đầu em! Trần Nhan Linh mệt muốn chết, nhưng quả thật lúc nàng đưa Lục Thanh Du về trường cũng tiện đường mua hộp bánh kem nhỏ.
Cố Vân Hi siêu thích đồ ngọt, thấy bánh kem trong tay Trần Nhan Linh, đôi mắt lập tức sáng lên, kinh ngạc nói: "Chị thật sự mua hiệu này?"
Đi tới đặt hộp bánh lên bàn thấp trước sô pha, Trần Nhan Linh ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Hi: "Ăn cẩn thận một chút, đừng rớt vụn, rơi xuống thảm rất khó dọn sạch."
Cố Vân Hi mở hộp, bánh kem thương hiệu này vô cùng mềm xốp, chỉ cần dùng muỗng xén ra là ăn được ngay. Trần Nhan Linh múc một miếng nhỏ bỏ vào miệng nhấm nháp. Quá ngọt, nàng nếm một muỗng liền ngưng.
Cố Vân Hi thì ăn thật vui vẻ, vui vẻ đến mức tựa như mèo con vòi được đường mà ngã vào lòng Trần Nhan Linh, đưa tay gợi lên mấy sợi tóc rũ bên má nàng: "Chị đi đâu mà về muộn vậy? Giờ này tiệm bánh đóng cửa từ lâu rồi."
"Chị đưa Lục Thanh Du về trường. Em ấy con gái con đứa, ban đêm về một mình thật không an toàn."
Cố Vân Hi bĩu môi: "Tại cổ là con gái? Em chẳng lẽ không phải sao?"
Dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến Trần Nhan Linh lập tức cười nói: "Em cũng là con gái, hơn nữa còn là em gái siêu siêu xinh đẹp, nhưng chị đã nhờ Viên Viên đưa em về rồi. Hơn nữa hôm nay em đánh Lục Thanh Du, chẵng lẽ không cho chị giải thích với người ta?"
Cố Vân Hi ngẫm lại cũng đúng, tức khắc hơi chột dạ, sẳng giọng: "Ai bảo cô ta nói em bò giường? Nói bò giường chị thì thôi đi, nhưng cô ta dám nói em bò giường Mưu Chính Dương. Đồ ngu ngốc nào thèm bò giường đống cứt chó đó chứ!"
Trần Nhan Linh khuyên nhủ đủ đường mới dỗ nguôi Cố Vân Hi, sau đó đi làm salad, thuận tay hâm nóng sữa tươi đưa cho cô, nhân tiện xả nước tắm vào bồn, đợi lát nữa ngâm mình xua đi mỏi mệt một ngày dài.
Cố Vân Hi nhân lúc Trần Nhan Linh làm salad ở phòng bếp, lén lút nhìn bóng lưng nàng. Tạp dề quấn quanh vòng eo mảnh khảnh, tấm áo lụa đơn bạc phác họa ra dáng người hoàn mỹ, quả thật không chỗ để chê. Phòng bếp nhà Trần Nhan Linh xây theo hình thức thông thoáng, không ngăn cách với nhà chính, bình thường ít khi dùng, có dùng cũng chỉ để làm vài món ăn ít khói dầu. Phong cách căn hộ là tự Trần Nhan Linh tìm người thiết kế, trang nhã mà ấm cúng. Căn nhà hai tầng nằm ở trung ương thành thị, khi đứng trên ban công có thể thấy được cảnh