Ngay lúc Trần Nhan Linh quay đầu nơi nơi nhìn xung quanh, một đôi tay trắng nõn phủ lên hai mắt nàng, một thân thể mềm mại dán sát lưng nàng, một giọng mềm nhẹ quen thuộc vang lên.
“Đoán xem đây là ai?”
Trần Nhan Linh khẽ cười một tiếng: “Chị đoán là một bé mèo con nghịch ngợm.”
Cố Vân Hi thuận thế vòng tay quanh vai Trần Nhan Linh, ôm lấy nàng từ phía sau : “Không thú vị, chị làm sao biết là em?”
“Sữa tắm dầu gội của chúng ta cái nào không phải giống nhau?”
Cố Vân Hi khẽ chu môi: “Nguyên một tháng mà chị chưa tới thăm em, còn tưởng rằng hôm nay chị không tới.”
Trần Nhan Linh kéo tay Cố Vân Hi, đi đến một cái góc vắng người: “Một tháng này có vài việc phải xử lý. Hơn nữa, hôm nay chị phải đẩy rớt tiệc tất niên trong nhà mới tới được đấy, tới chăm sóc mèo con của chị.”
Cố Vân Hi không nhịn cười được, nhưng vẫn gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng lại lơ đãng nhếch lên, lông mày muốn cong lên mà nhẫn nhịn, làm cho sắc mặt vô cùng sinh động: “Hừ hừ, ai là mèo con của chị? Chị là mèo con của em!”
“Ừ ừ, đêm nay ăn Tết cùng em nha. Lên sân khấu biểu hiện cho thật tốt, được mời dự tiết mục cuối năm chứng tỏ thực lực của em chứ không phải nhờ chị đưa đẩy, em tự biết tài năng của mình đến đâu. Tề Chi Sanh nhảy nhót không được bao lâu... Chị ở ngay dưới đài xem em hát, sẽ luôn nhìn.”
Trần Nhan Linh thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng hôn lên môi Cố Vân Hi, tốc độ cực nhanh khiến Cố Vân Hi phải tặc lưỡi.
“Được rồi, em cũng lười đến đấu với cô ta , chơi chả vui tý nào. Cô ta hình như cố ý chịu đựng, thật không biết kim chủ sau lưng cô ta đang làm gì.” Cố Vân Hi vừa đi ba bước liền quay đầu, thấy Trần Nhan Linh vẫn đứng tại chỗ chăm chú nhìn cô, mới vui vui vẻ vẻ mà đến sau màn chờ đợi.
Cố Vân Hi vừa đi, vẻ mặt Trần Nhan Linh nháy mắt lạnh lẽo.
Tề Chi Sanh cũng không phải nhường nhịn, chỉ đang chờ cơ hội thôi.
Thật là cái thứ không biết trời cao đất dày, dám nảy sinh ý đồ với mèo con của nàng. Di động Trần Nhan Linh không ngừng lập loè, nàng cầm lấy, tiếp cú điện thoại.
“Các ngươi ngồi dưới đài nhớ phải quay hết cảnh Tề Chi Sanh cho ta, tốt nhất lấy ánh nhìn giống người qua đường.”
Còn hai phút nữa Tề Chi Sanh sẽ lên đài, ả sẽ biểu diễn ca khúc thành danh 《 Mà sống 》 "của mình", một ca khúc từng giúp Tề Chi Sanh đoạt được rất nhiều giải thưởng âm nhạc. Về sau thậm chí có người nói đó là đỉnh cao của ả, vì những bài tiếp theo ả xuất bản không một bài nào có thể sánh bằng nó.
Trần Nhan Linh muốn Tề Chi Sanh đứng trên sân khấu danh tiếng này, hát ra bài ca tồi tệ nhất đời ả.
Tề Chi Sanh nuốt một viên thuốc thông cổ, cảm thấy giọng chuẩn bị tốt, trước đó kiểm tra micro cũng bình thường, chỉ chờ lên đài.
Trợ lý lấy bình thuốc cất đi, sau đó ả chậm rãi bước lên đài.
Khoảnh khắc Tề Chi Sanh lên đài, tiếng hoan hô từ khán giả từng hồi từng hồi vang lên, nhưng lúc Tề Chi Sanh mở miệng, mọi người lại yên tĩnh không một tiếng động.
Tề Chi Sanh vừa mở miệng liền phá âm.
Ả trừng lớn hai mắt, tổ chương trình cũng luống cuống, vội vàng khẩn cấp xử lý. Tề Chi Sanh nhảy đến câu tiếp theo, mở miệng vẫn khàn khàn. Cổ họng ả phạm ngứa, thậm chí khô khốc, nốt cao không thể đi lên, nốt thấp không thể đi xuống.
Nhưng dù là tai nạn thảm đến mức nào, dù là phát sóng trực tiếp, tổ chương trình cũng có thể nháy mắt điều âm, truyền ra phân cảnh bình thường, ngoại trừ vẻ mặt Tề Chi Sanh không quá đúng.
Trần Nhan Linh ở hậu đài nghe được tiếng ca của Tề Chi Sanh, nhàn nhã ngồi trên ghế chơi di động, nụ cười tươi rói trên miệng lúc đạo diễn Nghiêm đi tới mới chịu thu lại.
“Tiểu Nhan cháu làm vậy là quá mức rồi. Tề Chi Sanh tốt xấu gì cũng là người có chút địa vị trong giới ca nhạc, cách làm của cháu chú rất không tán thành.” Đạo diễn Nghiêm thở dài, cầm ly nước uống một ngụm, “Rống cả một ngày, giọng lão già này thật không thoải mái.”
Trần Nhan Linh cười hì hì nói: “Lời này nói sai rồi. Chú Nghiêm, cái danh Thiên hậu giới ca nhạc của cô ta chính là trộm từ người khác, hiện giờ cho cô ta biến thành trò cười giới ca nhạc cũng không quá mức đâu.”
“Ầy, càng ngày càng không hiểu nổi người trẻ tuổi chúng bây. Việc này cháu kết thúc sạch sẽ chút, chú chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, chuyện khác lão đây không can thiệp.”
“Cảm ơn chú Nghiêm, chuyện còn lại cháu sẽ tự xử lý, tuyệt đối không trách được tổ chương trình.”
Trần Nhan Linh tự mình châm nước ấm vào ly đạo diễn Nghiêm, khóe mắt đảo qua trợ lý của Tề Chi Sanh. Lúc trợ lý thấy nàng, ánh mắt thoáng co rúm lại, sau đó quay đầu, không nhìn nàng, y như chưa chuyện gì xảy ra, lo cầm hộp đồ rời đi.
Cố Vân Hi biểu diễn ca khúc chủ đề trong album đầu tiên của mình - 《 Vãng lai 》. Sau buổi diễn xấu hổ của Tề Chi Sanh, giọng hát Cố Vân Hi quả thực hệt như tiếng thiên sứ hạ phàm, huống hồ ca khúc này chính là bài chủ trong album ưu tú từng đánh vỡ kỷ lục doanh thu cao nhất. Tuy mức độ nổi tiếng của bài này không thắng nổi 《 Mà sống 》 thành danh cực sớm, nhưng khoảnh khắc Cố Vân Hi đứng trên đài, mọi suy nghĩ tạp nham trong đầu mọi người đều bị xua tan.
Dù cho ánh đèn ảm đạm đi, mọi người đều sẽ nỗ lực tìm kiếm bóng dáng cô trong chốn tăm tối, dõi theo giọng ca cuae cô. Giữa sân khấu rộng lớn, mỗi một chỗ Cố Vân Hi đi qua, đều sẽ đưa tới tiếng thét chói tai.
Cảm giác xem video quay ở hiện trường và xem phát sóng trực tiếp hoàn toàn khác nhau, vậy nên có người post video mình quay được lúc đó lên internet.
Cái tên Cố Vân Hi vốn đã tự mang nhiệt độ, giờ lại lần nữa bá chiếm vị trí hot search số 1, hot search số 2 ngay sau đó chính là vụ Tề Chi Sanh bị phá âm.
Video Tề Chi Sanh phá âm bị dân mạng chê cười xong, đột nhiên có người tuôn ra tin Phi Dương khởi tố Tề Chi Sanh, thậm chí còn có người post lên lịch sử trò chuyện giữa Tề Chi Sanh và người đại diện cũ của ả Trịnh Trị Hà. Trong screenshot thể hiện rõ ràng Tề Chi Sanh làm sao liên hợp Trịnh Trị Hà lấy trộm bài hát của Cố Vân Hi, thậm chí còn có đoạn Tề Chi Sanh bàn với Trịnh Trị Hà cách ám toán Phi Dương.
Một viên đá làm cả hồ dậy sóng, trên mạng lại nổ tung nồi. Một đám nghĩa sĩ trên internet xuất quân, che lấp tiếng các fan ríu rít, toàn bộ chỉ xem những chứng cứ không ngừng tuôn ra