Zombie bên ngoài đã tông cửa vào trong, mọi người rút về kho quân bị. Đổng Sinh coi như người yêu thích súng ống, so với những người khác, anh bình tĩnh hơn nhiều, vậy nên anh liền dẫn đầu ra ngoài.
Tuy Trần Nhan Linh từng trải qua mấy thế giới, nhưng súng ống gì đó nàng vẫn là lần đầu chạm vào, ngoại trừ chút hưng phấn ban đầu, còn hơi lo lắng.
Rất nhiều người tâm thái không khác gì Trần Nhan Linh, vừa hào hứng vừa lo sợ.
Chẳng qua sau khi zombie tiến vào tâm tình này rất nhanh liền tiêu tán, cái gì cũng không quan trọng bằng sống sót.
Mặc kệ có biết dùng súng hay không, cả đám đều ghìm súng bắn loạn xạ vào đàn zombie. Một hồi sau, không mấy ai cầm chắc súng.
Một đám tay vừa tê vừa đau, nhưng ít ra bọn zombie bị hấp dẫn tới không con nào sống sót.
Chuyện này cực kỳ nâng cao lòng tin của mọi người. Có súng trong tay, bọn họ ít nhất không cần đến gần zombie, giải trừ rất nhiều tai hoạ ngầm.
Mang theo tất cả đạn còn dư lại, mười người lái ba chiếc Jeep quân dụng, khởi hành đi thương trường.
So sánh với cảnh liều mạng chạy như điên ban đầu, một đường này bọn họ phải nói là cực kỳ kiêu ngạo, tăng lớn mã lực, tiếng động cơ “rầm rầm” dưới sự truy đuổi của bọn zombie thật vô cùng trương dương.
Phan Bác Viễn lái xe hưng phấn hô to: “Ha ha ha, trước giờ sao không nhận ra đám zombie này thật móa nó da giòn, vừa đụng một cái liền nát tươi.”
Trình Dương Minh ngồi ghế phụ, tuy rằng cũng thật hưng phấn, nhưng nhiều ít giữ chút lý trí: “Thằng quỷ này, mày nhớ cẩn thận đó, nếu bánh xe bị xương zombie đâm thủng, tụi mình liền tiêu đời ở đây.”
“Sợ cái gì, tụi mình có súng mà, tới con nào giết con đó.”
Trung tâm thương mại rất lớn, lầu ba lầu bốn đều là các hàng ăn vặt và tiệm cơm, lầu một lầu hai và các tầng cao hơn đa phần là tiệm quần áo trang sức.
Lúc đến lầu 3, mọi người tách ra hành động, theo thường lệ hai người kết thành một tổ.
Trần Nhan Linh lo lắng thoáng nhìn Hoắc Dư Húc, cô đang cùng Trình Dương Minh đi đến một quán ăn.
“Cậu thật lo cho cổ?”
Hoắc Dư Tịch đứng bên nàng nói, giọng thật nhẹ, nếu không phải Trần Nhan Linh dựa gần, hầu như không nghe thấy.
Vẻ mặt Trần Nhan Linh lập tức trở nên nghiêm túc: “Chưa nói tớ có lo cho cậu ấy không, cậu hình như thật để ý tớ?”
Nàng vừa quay đầu nhìn Hoắc Dư Tịch liền thấy cô tức giận trừng mắt với nàng, sau đó xoay người bước nhanh rời đi.
Trần Nhan Linh nhướng mày, lỗ tai đỏ ửng của ai đó thật là đẹp.
Hoắc Dư Tịch nhất định là Vân Hi của nàng, thế giới thứ nhất dùng khách sáo xa cách che giấu nội tâm mềm mại, thế giới thứ hai đanh đá độc miệng ẩn đi vẻ đáng yêu thẹn thùng.
Trong ba thế giới Vân Hi đều là nữ phụ, việc này không biết có ý nghĩa gì không?
Trần Nhan Linh đuổi theo Hoắc Dư Tịch, nắm chặt Vô Kiên, mặc kệ có thâm ý gì, chỉ cần nàng tìm được rồi Vân Hi, vậy ai cũng không thể thương tổn người yêu của nàng.
Zombie trong thương trường không nhiều lắm, mọi người lại phân tán hành động, cả đám liền như khỉ sổng chuồng chạy đông chạy tây. Tuy có súng, nhưng vì tránh bị lượng lớn zombie phát hiện, mọi người vẫn quyết định dùng vũ khí ban đầu của mình.
Trong hoàn cảnh này, mọi người dù muốn bàn chuyện cũng phải khống chế bản thân, giảm nhỏ âm lượng tránh đưa zombie tới.
Trần Nhan Linh cũng không ngoại lệ, nàng và Hoắc Dư Tịch lục soát một tiệm lẩu trên lầu bốn, hầu như không nói lời nào.
Dù vậy, Hoắc Dư Tịch vẫn bị tầm mắt quá mức trắng trợn của Trần Nhan Linh nhìn chằm chằm đến phiền lòng, cô trừng Trần Nhan Linh mấy lần đều không thấy nàng ngừng lại.
Quả nhiên là tay đểu cáng nổi danh cả trường.
Tính ra cũng hơi oan ức, thật ra Trần Nhan Linh chỉ muốn tỉ mỉ quan sát Hoắc Dư Tịch, xác định cô có phải là người yêu của mình hay không mà thôi.
Các nguyên liệu còn ăn được trong tiệm lẩu không nhiều lắm, phần lớn là mì phở và gạo, thật nhiều rau dưa đều đã hư thối, chẳng qua rất nhiều nước chấm đều dùng được, ngoài ra các cô cũng tìm được vài món đồ hộp.
Mùi trong tiệm lẩu đã biến vị từ lâu, hư thối tanh tưởi nồng nặc, làm cho các cô nhíu mày từ đầu tới cuối
Đúng lúc này, từ ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai.
“A! Cứu mạng!”
Các cô ngẩng đầu nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều hoảng sợ, giọng này là Hoắc Dư Húc!
Ngay sau đó là vài tiếng súng vang, dù súng có ống giảm cũng gây động tĩnh hoàn toàn không nhỏ.
Hai cô lập tức chạy ra, ghé vào lan can ngoài hành lang nhìn khắp nơi tìm người.
Hoắc Dư Húc đang bị vây ở thang máy từ lầu ba đến lầu bốn, nửa chân bị kẹp trong thang máy, cô mồ hôi đầy đầu, một tay muốn kéo chân ra, một tay khác cầm súng bắn mấy con zombie đang tới gần.
Nhưng cô sức lực không lớn, bắn loạn như vậy một hồi, đừng nói nhắm trúng đầu zombie, đôi khi còn không bắn trúng người chúng nó, hơn nữa bắn được mấy phát, cô liền không nâng nổi súng.
Trình Dương Minh đứng trước Hoắc Dư Húc mấy mét, từ từ lùi lại, giơ súng không ngừng bắn đám zombie.
Tiếng súng liên tục như vậy dù giảm âm cũng vô dụng. Trần Nhan Linh thầm mắng Trình Dương Minh, nhưng hiện giờ mạng nữ chính vẫn quan trọng hơn.
Thời gian cấp bách, Trần Nhan Linh chỉ đành nhắm bắn từ trên lầu, nhưng nàng nổ súng như vậy, zombie chung quanh cũng tụ tập về phía nàng. Hoắc Dư Tịch giải quyết mấy con zombie tới gần, Trần Nhan Linh một bên giúp hai người Hoắc Dư Húc diệt zombie, một bên xem những người khác có tới chưa.
Nghe được tiếng súng, mọi người đều chạy ra từ khu vực của mình, thấy cảnh này cũng lập tức gia nhập chiến cuộc.
Nhưng đàn zombie cuồn cuộn không ngừng, thật không biết từ nơi nào ra.
Trình Dương Minh được những người khác yểm hộ, cầm ống thép cạy rộng khe hở cửa thang máy ra chút nữa, Hoắc Dư Húc lập tức rút chân ra. Trình Dương Minh đỡ cô dậy, cuống quít cõng người chạy.
Hai người Trần Nhan Linh cũng nhanh chóng hội hợp với cả nhóm. Mọi người muốn chạy về lầu một lái xe đi, nhưng chỗ đỗ xe thế mà lại chen đầy zombie, giờ bọn họ mà đi qua không khác gì giao thân vào miệng chúng nó.
Mấy người mở đường, mấy người khác bọc hậu, Trình Dương Minh cõng Hoắc Dư Húc chạy như bay, nhưng dần dần sức lực cũng không đủ.
Bọn họ vẫn luôn chạy dọc theo hành lang, mãi không tìm thấy nơi dừng chân. Phần lớn cửa hàng trong thương trường đều mở rộng cửa, hơn nữa còn là cửa kính, rất nhiều đều đã nứt vỡ, dù bọn họ trốn vào cũng không ngăn được zombie vây công, không chừng còn bị nhốt bên trong.
Phan Bác Viễn thấy Trình Dương Minh thở càng ngày càng hổn hển, bước chân cũng dần dần chậm xuống, sắp theo không kịp, cậu cắn răng nói: “Tiểu Minh! Đổi