Hoắc Dư Tịch ôm đầu gối, cằm tựa trên cánh tay.
“Tôi hồi nhỏ chơi trốn tìm với cô ta, bị cô ta khóa trái trong tủ quần áo một ngày một đêm. Tôi tưởng cổ quên mất tôi, ngồi trong tủ khóc cả ngày, mệt đến thiếp đi, tới sáng hôm sau mới được thả ra. Từ đó, tôi không bao giờ dùng tủ quần áo nữa.”
“Có lần hai đứa tôi tan học cùng về nhà, bị một tên nhìn như kẻ buôn người theo sau, cô ta đẩy ngã tôi bỏ chạy.”
“Cổ làm sai chuyện gì, mãi mãi đều tính lên đầu tôi...”
Những chuyện Hoắc Dư Tịch cho rằng cô đã không thèm để ý, thậm chí là quên đi, trong nháy mắt đều hiện về rõ rành rành. Cô nhớ Hoắc Dư Húc tứng ác với mình thế nào, nhớ đôi vợ chồng ghê tởm kia ác với hai đứa ra sao, ký ức thơ ấu âm u ồ ạt như thủy triều đánh úp lại.
Trần Nhan Linh sửng sốt, nàng cho rằng Hoắc Dư Húc thật sự để ý người em này, nhưng nghe Hoắc Dư Tịch kể, lại cảm thấy Hoắc Dư Húc thật móa nó ác độc quỷ quyệt, giờ ngay cả nàng cũng bắt đầu nghi hoặc.
Hoắc Dư Tịch ngủ không ngon, Trần Nhan Linh nằm bên cạnh nhìn cô hồi lâu, không tài nào ngủ được.
Đến nửa đêm, chỉ có Trần Nhan Linh và Hoắc Dư Húc còn thanh tỉnh.
Nàng ngồi dậy nhìn chằm chằm Hoắc Dư Húc. Cô ta là nữ chủ, chắc chắn sẽ không cảm nhiễm, vậy nên Trần Nhan Linh không sợ. Nhưng nàng không dám lơi lỏng cảnh giác, lỡ nàng đoán sai hay cốt truyện đột nhiên chuyển đổi thì sao?
Hoắc Dư Húc cự tuyệt Trình Dương Minh đến gần, cô sợ mình dị biến làm cậu bị thương. Cô không chịu thú thật chuyện mình bị cào, chỉ rúc vào một góc.
Cách vách truyền đến tiếng sột soạt, hẳn là zombie đi ngang qua gây nên.
Trần Nhan Linh bất giác nắm chặt Vô Kiên, tầm mắt nàng tập trung vào Hoắc Dư Húc nằm trên sàn.
Chỉ thấy Hoắc Dư Húc đột nhiên phát run, lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng đụng vào ngăn tủ bên cạnh, tiếng vang đánh thức những người khác.
Hoắc Dư Tịch là người thiển miên, lập tức bừng tỉnh, ngẩng đầu thấy Trần Nhan Linh bên người mới không chút hoang mang mà ngồi dậy.
“Làm sao vậy?” Hứa Thiến sợ tới mức cầm lấy súng của mình.
Trình Dương Minh hoảng sợ nhìn Hoắc Dư Húc đang giãy giụa cạnh ngăn tủ, ngồi dậy muốn tới gần.
“Đừng qua đó, cô ấy bị nhiễm virus!” Đổng Sinh ngăn cản Trình Dương Minh, đồng thời cũng nâng súng.
“Buông súng cho tôi!” Trình Dương Minh mắt sắc, nhào lên người Đổng Sinh, bắt được súng trong tay anh.
Mặc kệ Đổng Sinh muốn làm gì, khi anh cầm lấy súng Trình Dương Minh liền sợ. Trình Dương Minh vừa động thủ, Đổng Sinh cũng không thể ngồi chờ chết, hai người vật lộn nhau giành khẩu súng.
Trần Nhan Linh đương nhiên là đứng về phía Hoắc Dư Húc, nàng nhìn thoáng qua Hứa Thiến, thấy cô ấy không có ý động tay. Giờ cô ấy đang trốn sau một tủ hàng, trộm ló đầu quan sát tình thế.
Hoắc Dư Tịch theo bản năng nâng súng, Trần Nhan Linh đè lại tay cô: “Đừng hoảng, xem tình huống đã.”
Lăn lộn phân nửa đêm, Hoắc Dư Húc vẫn luôn phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, Trình Dương Minh và Đổng Sinh đánh tới mỏi mệt, cuối cùng Hoắc Dư Húc cũng bình tĩnh lại.
Cô không như bọn họ tưởng mà mặt mày dữ tợn lảo đảo đứng lên, cũng không giống ác quỷ mà nhào tới, cô chỉ lẳng lặng nằm trên sàn.
Ai cũng không dám tới gần cô, tất cả đều đứng trong góc cách cô xa nhất.
Trần Nhan Linh và Hứa Thiến im lặng phân nhau kéo Trình Dương Minh và Đổng Sinh đang la liệt trên sàn dậy.
Hoắc Dư Húc rốt cuộc tỉnh lại, cô chậm rãi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn họ: “Mọi người rúc vào nhau như chim cút làm gì?”
Trần Nhan Linh thật muốn đánh cho cô một cú, nếu không phải nửa đêm cô muốn dị biến, mọi người sẽ bị dọa đến nỗi này sao?
Chẳng qua nhìn Hoắc Dư Húc thật bình thường, không chút dấu hiệu biến thành zombie, mọi người giờ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trình Dương Minh đi đến bên cô, báo cho cô biết tình huống tối hôm qua.
Hoắc Dư Húc nghe xong chỉ thấy lưng rét run, cô suýt nữa biến thành zombie. Tuy cô liền biết mình xong rồi, nhưng từ lời người khác nghe thấy mình suýt nữa dị biến đả kích quá trực tiếp, cô thật lâu chưa thể phục hồi tinh thần.
Mọi người bàn chuyện cô không bị dị biến, ai cũng không rõ nguyên do. Theo kinh nghiệm và quan sát trước giờ, tất cả những người bị zombie tổn thương cuối cùng đều biến thành zombie, không một ngoại lệ.
Mà giờ Hoắc Dư Húc lại chính là ngoại lệ đầu tiên.
Hứa Thiến vừa kinh ngạc, vừa âm thầm may mắn mình theo đúng người. Cô biết ngay cái nhóm này đáng tin cậy hơn mấy người hôm qua nhiều.
Trần Nhan Linh biết điểm đặc thù của Hoắc Dư Húc, làm bộ kinh hỉ nói: “Nè nè, có phải giống trong phim không? Hoắc Dư Húc có thể chất đặc biệt, sau khi bị nhiễm bệnh cơ thể tự chiến thắng virus, hơn nữa còn hình thành kháng thể?”
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy rất có lý, nhưng bọn họ không phải nhà khoa học, cũng không ai làm bác sĩ nên không chứng thực được gì. Tuy nhiên, bọn họ tạm thời tin lời Trần Nhan Linh, cả đám hâm mộ nhìn Hoắc Dư Húc.
Thể chất đặc thù như vậy sao họ không có chứ? Ít ra không sợ bị zombie cào cắn.
Bản thân Hoắc Dư Húc cũng tin Trần Nhan Linh, rốt cuộc nở một nụ cười chân thật.
Sáu người đang hưng phấn thảo luận chuyện thể chất của Hoắc Dư Húc, chợt nghe thấy cách vách truyền đến tiếng hoan hô.
Mọi người nhìn nhau, Trình Dương Minh đè thấp giọng nói: “Có lẽ là quân chính phủ tới rồi.”
“Chúng ta chờ bọn họ đi trước, sau đó đuổi theo.”
Thương lượng kế hoạch xong, sáu người thật cẩn thận lắng nghe tiếng động cách vách.
Tiếng bước chân dần dần tăng lên, sau đó chậm rãi thu nhỏ, cả nhóm đẩy ra ngăn tủ che ở cửa động, sau đó chui ra, thấy được một đám người ngoài cửa chia nhau đi về phía cầu thang.
Bọn họ đi thang an toàn cuối hành lang, trực tiếp phá nát cửa, cả đám phần phật tiến vào.
Động tĩnh lớn như vậy đã sớm kinh động đàn zombie, chúng nó như bị nam châm hấp dẫn mà điên cuồng chạy về phía thang an toàn.
Mấy người Trần Nhan Linh không muốn trực tiếp theo sau, bọn họ