Trần Nhan Linh vốn định đưa bọn cằm sẹo tới trạm xăng dầu rồi ra tay. Nhóm nàng có bình xịt cay, phần thắng liền lớn hơn.
Nhưng cằm sẹo mang mười tám người, hơn nữa sáu người chen trong cùng một chiếc xe với hai người nhóm họ, canh giữ bọn họ thật nghiêm ngặt. Tình huống này, chỉ sợ phải tới chỗ xe bus mới được.
Minibus lung lay đi qua trạm xăng 0dầu, người trên mỗi chiếc xe đều nắm chặt súng, kết quả xe Trần Nhan Linh chậm chạp không có động tĩnh. Đoàn xe băng băng tiến về phía trước, thần kinh căng thẳng của mọi người chậm rãi thả lỏng, nhưng ngay sau đó lại tràn trề nghi hoặc.
Trần Nhan Linh và Hoắc Dư Tịch ngồi ở hàng ghế thứ hai trong minibus, hai tên thủ hạ cằm sẹo phân nhau ngồi trái phải các cô, băng ghế đằng sau cũng có hai tên, cằm sẹo ngồi ở ghế phụ lái.
Gã đàn ông bên cạnh dựa Hoắc Dư Tịch rất gần, ước gì dán cả người mình lên, Hoắc Dư Tịch cũng không phải người dễ chọc.
Sấn lúc xe quẹo cua, cô cho gã ta một cái khuỷu tay vào mặt, đánh cho gã giận dữ muốn động tay.
Trần Nhan Linh tuy không đụng tới súng, nhưng mũi kiếm Vô Kiên nháy mắt chĩa thẳng yết hầu gã đàn ông đang vươn nắm tay kia.
“Đao kiếm không có mắt nha, cẩn thận.”
Mũi kiếm cắt da yết hầu gã đàn ông, tơ máu chảy ra làm gã sợ tới mức ngay cả nuốt nước miếng cũng vô cùng cẩn thận, không dám động hầu kết, múa may nắm tay chuyển thành động tác vò đầu.
Trần Nhan Linh ôm eo Hoắc Dư Tịch, kéo cô vào lòng mình.
Cằm sẹo ngồi trước thấy vậy, rất hứng thú mà sờ sờ cằm: “Thì ra đội trưởng Trần cũng thích gái đẹp à, đội chúng ta cũng có rất nhiều cô xinh xắn, tuy so ra kém bạn gái của đội trưởng Trần, nhưng mà kỹ thuật cũng không tệ lắm.”
Trần Nhan Linh ngay cả vờ tươi cười cũng lười, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm lãnh, không nói một lời.
Cằm sẹo tự làm mất mặt, nhưng lại thâm ý mà cười nhẹ mấy tiếng, móc ra một điếu thuốc lá từ trong túi, bậc lửa , cứ như vậy không mở cửa sổ liền bắt đầu nhả khói.
Hắn nhả khói, những người khác cũng phải hít khói thuốc, Hoắc Dư Tịch nhíu mày bịt mũi.
Nàng nhếch khóe miệng giơ lên, vung Vô Kiên lên, trực tiếp đâm thủng cửa sổ xe.
“Không khí này thật đúng là tươi mát nha ~ hít thở nhiều không khí mới mẻ đúng là thật tốt cho thân thể.”
Tiếng Vô Kiên cắt cửa sổ xe vô cùng chói tai, Hoắc Dư Tịch lại cảm thấy quá là êm tai.
Cằm sẹo xanh cả mặt, chẳng qua cũng không nói gì.
Tầm mắt hắn dừng trên Vô Kiên rất nhiều lần, cuối cùng hắn mới mở miệng hỏi: “Đội trưởng Trần, kiếm này cô lấy đâu ra vậy?”
Trần Nhan Linh ra vẻ thần bí nói: “Không dối gạt anh, đây là ông nội tôi để lại, nói là đồ gia truyền trong nhà, ai có được là có thể hiệu lệnh thiên hạ.”
Cằm sẹo ánh mắt sáng lên, hưng phấn hỏi: “Thật sự?”
Trần Nhan Linh thối lui một chút, cười hì hì nói: “Giả, hồi trước tôi rảnh rỗi không gì làm tìm người thiết kế, chơi cho vui.”
Hoắc Dư Tịch trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói: “Nhạt chết được.”
Xe lung lay tới ngoại ô, mọi người có thể nhìn thấy chút dấu vết do con người để lại ngoài bìa rừng, bấy giờ cằm sẹo mới xem như chân chính tin lời Trần Nhan Linh.
Quả thật có người trú doanh trong rừng cây.
Giờ cằm sẹo hơi khó xử, nếu hắn để đám người Trần Nhan Linh đi trước, lỡ như bọn họ chạy thì làm sao bây giờ? Nhưng nếu để người của hắn đi, lỡ người trong rừng có mai phục thì sao?
Mặt chuột kề bên tai hắn nói mấy câu, hắn nhướng lông mày, nói: “Đội trưởng Trần, không bằng phân nửa người nhóm cô đi vào, phân nửa người chúng tôi cũng theo?”
Trần Nhan Linh bày ra vẻ khó xử, nhìn về phía mấy người trong nhóm. Kế hoạch lại lần nữa bị quấy rầy, nàng đành phải kín đáo làm cái khẩu hình: “Hành sự tùy theo hoàn cảnh!”
Sáu người thương lượng xong, Trần Nhan Linh gật đầu: “Được.”
Kết quả là Trình Dương Minh, Hoắc Dư Húc và Hứa Thiến vào rừng, cằm sẹo cũng phái một nửa người đi vào.
Người còn lại đều canh giữ bên ngoài.
Nhóm người vào rừng đi được một đoạn thời gian, đột nhiên truyền ra vài tiếng súng, cằm sẹo còn tưởng rằng bọn họ đánh nhau với người trong rừng cây. Không đợi hắn nhận ra những tiếng thét chói tai kia có quen thuộc hay không, Trần Nhan Linh đã lanh lẹ xịt hơi cay, Đổng Sinh giơ súng xả đạn.
Hoắc Dư Tịch dán sau lưng Trần Nhan Linh, giải quyết tất cả những người muốn tới gần. Ba người dùng quần áo che kín miệng mũi, nhanh chân chạy vào trong rừng cây.
Bọn họ chạy trốn rất bài bản, dù sao bọn họ tương đối quen thuộc nơi này. Tốt xấu gì cũng là chỗ mình trú doanh, không quen thuộc chết thế nào cũng không biết.
Rẽ trái rẽ phải mấy vòng, bọn họ thoáng cái liền thất tung, đám người cằm sẹo còn đang che mắt kêu rên.
Vừa rồi Đổng Sinh loạn bắn một hồi, thật đúng là trúng vài người, mấy người kia đau đến ngã xuống đất, tay liều mạng che lại miệng vết thương, như vẫn không tài nào ngăn được máu.
“Cứu mạng! Trúng đạn rồi! Đại ca!”
Cằm sẹo tránh sau một thân cây lau mắt, hắn nước mắt nước mũi chảy ra, vừa đau vừa sặc, hoàn toàn không nhàn tâm lo cho những thủ hạ muốn chết muốn sống kia.
Là hắn xem nhẹ sáu người kia, chỉ nghĩ nhân số bọn họ không chiếm ưu thế, không ngờ bọn họ còn có loại vũ khí phạm vi sát thương lớn này. Cằm sẹo biết hơi cay lợi hại, ngay lúc xảy ra chuyện hắn đã nhanh chân chạy ra xa.
Sau khi tách ra, giải quyết mấy tên trong rừng liền vô cùng nhẹ nhàng, Trình Dương Minh cũng về tới xe bus kêu người.
Thủ hạ cằm sẹo ba hồi chết ba hồi bị thương, chỉ còn dư lại mười người, đều bị trói lại.
Người trong xe bus thật nghi hoặc sao sáu người bọn họ đi một chuyến lại mang về nhiều người như vậy, Trần Nhan Linh không kịp giải thích, chỉ kêu một đám người to khoẻ coi chừng mười tên kia, những người khác cùng nàng đi tìm cằm sẹo và mặt chuột.
Đổng Sinh khó hiểu vò đầu: “Tìm bọn chúng làm gì? Chúng chắc chắn là sợ nên bỏ chạy rồi. Chúng ta nhiều người như vậy, lo cái gì.”
Trần Nhan Linh chưa kịp nói gì, chỉ mới trợn trắng mắt, Hoắc Dư Tịch đã lý giải đến ý nàng, hơi suy tư nói: “Không phải lo lắng, mà là nàng muốn nhổ cỏ tận gốc, bắt gọn đám người này.”
Trần Nhan Linh cười cong mí mắt: “Đúng rồi, Dư Tịch thật hiểu tớ mà.Hai người kia là căn cơ của bọn này, nếu để chúng chạy về, rất có khả năng sẽ lập kế hoạch phản kích, đến lúc đó chúng ta mất nhiều hơn được.”
“Những