Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Dịu Dàng


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ở trong phòng dành cho khách, Harry ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển sách về phép thuật hắc ám, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhưng cũng không có đọc một chữ nào.

Thất thần nửa ngày Harry cũng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Ánh trăng treo lên bầu trời cao, còn có vài ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.

Ngẫu nhiên sẽ nghe thấy vài tiếng kêu của cú mèo, cái này làm cho ban đêm càng trở nên vắng vẻ hơn.

Harry vẫy tay một cái thì giữa không khí xuất hiện thời gian: 11 giờ 50.

Tiệc tối kết thúc lúc 9 giờ hơn, như vậy Snape mới đi có hai giờ thôi, nhưng mà Harry cảm thấy hai giờ này trôi qua rất lâu, cậu cho rằng bây giờ trời sắp sáng luôn rồi.

"Ai......" Harry buông quyển sách trên tay xuống, thở dài nhìn căn phòng trống vắng.

Có lẽ là do Merlin phát hiện ra sự lo lắng và chờ đợi của Harry, ở giây tiếp theo sau khi Harry thở dài, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người.

Harry còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị một thân ảnh màu đen gắt gao mà ôm chặt vào trong lòng ngực.


"Harry...." Giọng nói của người đàn ông có chút run rẩy lại vô cùng kiên định, "Ta đã trở về."
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia, hốc mắt của Harry liền đỏ ửng cả lên.

Cậu ghé vào trong lòng ngực Snape, tham lam mà cảm nhận hương vị độc dược nhàn nhạt trên người Snape.

Bao nhiêu từ ngữ muốn nói, nhưng khi nói ra cũng chỉ có một câu, "Thật may là anh đã trở về."
Harry đột nhiên phát giác hiện tại không phải lúc cậu cảm nhận sự dịu dàng của Snape, cậu rời khỏi cái ôm của Snape, dùng một đống phép thuật dò xét cơ thể của Snape.

Snape cứ như vậy ngoan ngoãn mà ngồi ở mép giường, tùy ý để Harry thi triển phép thuật lên trên người hắn.

Nhưng là đột nhiên trong lòng ngực cảm thấy một cảm giác không vui, làm trái tim Snape cảm thấy khó chịu, không biết đó là gì, nhưng hắn cảm thấy tâm trạng mình rất không vui, rất là ủy khuất.

Harry nghiêm túc nhìn kết quả dò xét rồi mới nhẹ nhàng thở ra, "Cũng may.....!Chỉ có một lời nguyền tra tấn."
Đối với Snape một cái lời nguyền tra tấn này cũng không có gì to tát lắm, dù sao nó cũng không có ảnh hưởng gì lớn lắm đối với hắn.

Harry từ trong túi nhỏ cậu mang theo bên người lấy ra một lọ độc dược giảm đau rồi đưa cho Snape.

Snape cũng không có cầm lấy, hắn một lần nữa đem Harry kéo vào trong lòng ngực của mình, môi dán vào một bên tai của Harry, dùng hơi thở nóng ẩm mà nói, "Em đút ta uống."
Giọng nói gợi cảm trầm thấp giống như tiếng đàn cello, cùng với từng luồng hơi thở nóng ẩm, thổi vào trong lỗ tai của Harry.

Nháy mắt, lỗ tai của Harry liền đỏ ửng lên, cả cơ thể cũng không chịu khống chế mà ngã xụi lơ ở trong lòng ngực của Snape.

Harry run rẩy mà mở cái lọ ra, đưa tới bên miệng của Snape.

Snape cũng không chịu hé miệng, chỉ là nhẹ nhàng mà nói hai chữ, "Dùng miệng."
Khuôn mặt Harry lập tức đỏ bừng, hôm nay Snape hình như không giống ngày thường lắm.

"Anh......!Anh.....!Không phải là giả mạo đó chứ....." Harry lắp bắp nói, cậu thật sự hoài nghi

Snape này là giả, bởi vì cậu đã có quá nhiều ảo cảnh về Snape.


Nhìn khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu đến cực điểm của người yêu trong lòng ngực, trên mặt Snape không khỏi treo lên một cái mỉm cười, hắn ghé vào một bên tai của Harry nói lời nói âu yếm mà trước đây hắn chưa bao giờ nói.

"Harry.....!Em có biết không, ta rất sợ hãi sẽ không còn được gặp lại em......."
Harry ngẩng đầu, nhìn vào cặp mắt đen mang theo thâm tình khiến cậu trầm mê mang kia, trong mắt Snape ngoài cậu ra thì không còn gì khác.

Harry đột nhiên hiểu rõ tại sao hôm nay Snape lại khác thường đến vậy.

Bởi vì Voldemort dùng thủ đoạn tàn bạo mà đối xử với Snape, cho nên lúc mà cậu lo lắng cho Snape tại sao còn chưa về, thì Snape cũng lo lắng sẽ không còn được nhìn thấy cậu.

Có khả năng, khi Snape bị trúng lời nguyền tra tấn, thì trong lòng Snape đều tràn đầy hình ảnh của Harry.

Có lẽ, chỉ có như vậy, Snape mới có thể chống đỡ được, mới có thể làm tốt một gián điệp hai mặt.

Nghĩ vậy, Harry đau lòng đến mức có chút run rẩy.

Harry ngậm độc dược trong miệng, rồi từ từ hôn lên môi Snape.

Môi chạm môi, Độc Dược từ trong miệng Harry chậm rãi chảy vào trong miệng Snape, rồi từ từ chảy từ yết hầu của Snape xuống dạ dày.

Sau khi uống Độc Dược giảm đau, Snape cảm giác cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.

Tuy rằng Độc Dược đã uống xong xuống bụng, nhưng là miệng của hai người vẫn không có tách ra.


Ở lúc Harry sắp không thở nổi nữa, Snape mới buông tha cái miệng nhỏ đang sưng phồng lên.

Bởi vì mới vừa hôn nhau kịch kiệt, môi của Harry càng trở nên kiều nộn đến mê người, trên mặt mang theo chút ửng hồng, làm cậu em nhỏ của Snape vốn đang yên lặng bỗng trở nên căng cứng lại.

"Harry......" Snape dùng ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve đôi môi của Harry, "Ta muốn em."
Giọng nói của Snape có chút khàn khàn nhưng cũng rất gợi cảm, cộng thêm xúc cảm trên môi càng làm trái tim Harry trở nên ngứa ngáy.

"Ân......" Harry cúi đầu có chút thẹn thùng mà trả lời.

Nghe được câu trả lời của bạn lữ, Snape nhanh chóng đè cả người cậu xuống.

Sau khi trải qua ân ái hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau, Harry mệt rã rời nên đã ngủ thiếp đi.

Snape nhìn thiếu niên trong lòng ngực mình, khóe miệng hơi hơi cong lên, khẽ hôn lên trán Harry một cái, trong lòng âm thầm thề, hắn thề sẽ bảo vệ thiếu niên đang nằm bên cạnh hắn và đứa con tương lai của họ!
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện