Harry và gia đình Weasley đi xuyên qua bức tường đến sân ga chín ba phần tư, và nhìn thấy chuyến tàu tốc hành Hogwarts rực rỡ sắc màu.
Trên sân ga có rất nhiều phù thủy nhỏ và cha mẹ của họ đang ôm nhau và nói lời tạm biệt.
Bà Weasley nói với các con của mình.
"Percy, con trai ngoan ngoãn của mẹ.
Con phải chăm sóc cho các em trai và em gái của mình, đừng để bọn chúng nghịch ngợm." Bà Weasley nhìn đứa con trai thứ ba, Percy thông minh và lễ phép với một ánh mắt nhẹ nhõm.
Percy ôm mẹ, "Thư giãn đi, mẹ.
Con sẽ giám sát chúng."
Lời nói của Percy gây ra sự bất mãn đối với những đứa trẻ còn lại.
"Ồ, Percy." Fred nói.
"Anh trai thân yêu của chúng ta." George tiếp lời.
Cặp song sinh đồng thanh nói: "Luôn thích làm tình báo viên của mẹ."
Ginny và Ron gật đầu đồng ý.
Ron nói, "Giống như một đứa trẻ thích báo cáo mọi thứ với mẹ."
Bà Weasley vỗ đầu Ron.
"Ron!"
Ron thất vọng thè lưỡi, nháy mắt cới cặp song sinh và Ginny, và nhăn mặt lại.
Ông Weasley nhìn những đứa con của mình đã trưởng thành và ông nhẹ nhõm nhìn chúng và nói: "Mấy đứa, nhớ thường xuyên viết thư về cho cha và mẹ."
Mặc dù cũng không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên tiễn con đến trường, nhưng đôi mắt của bà Weasley vẫn đỏ.
Các bậc cha mẹ trên thế giới đều không thể xa con cái của mình, đúng không?
Harry nhìn cảnh này và cảm thấy lòng mình lạc lõng.
Đây vĩnh viễn là sự hối tiếc của Harry.
Bố mẹ của cậu không bao giờ có thể đưa cậu đến trường, và không thể dặn dò cậu học hành chăm chỉ và đừng nghịch ngợm.
Cuộc sống của cậu sẽ luôn thiếu vắng bóng dáng của cha mẹ.
Trái tim của Harry trống rỗng, và nỗi cay đắng dần dần lan khắp cơ thể cậu.
"Harry." Ngay khi Harry đang đắm chìm trong thế giới nhỏ buồn bã của cậu, thì một giọng nói quen thuộc đánh thức cậu, kèm theo đó là mùi hương dược liệu mà Harry quen thuộc.
Harry nhìn lên và mỉm cười.
Đó là Sev, Sev của cậu.
"Severus, tại sao anh lại ở đây? Không phải anh đang ở Hogwarts sao?" Harry bối rối, nhưng cậu rất vui vì sự xuất hiện của Snape.
Nhìn vào đôi mắt xanh mỉm cười kia,