"Expelliarmus!"
Đũa phép của Harry bị Quirrell tước mất.
"Quirrell! Như thế nào sẽ là giáo sư!" Harry làm bộ dáng như rất giật mình.
Quirrell cười lạnh, "Ha hả.
Đương nhiên."
Rồi mới lại giả trang thành bộ dáng nói lắp, "Có ai lại sẽ chú ý, một cái lắp bắp, nhát gan, đáng thương, giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám đâu?"
"Cho nên, người phóng thần chú về phía ta ở lớp học bay cũng là thầy?"
"Đương nhiên, chính là ta.
Nếu không phải tên Snape đáng chết xuất hiện, ta hiện tại đã sớm giết chết ngươi rồi." Quirrell nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Harry bất động thanh sắc mà liếc mắt ở chỗ Snape đứng, cảm thấy Snape ở đó rất an toàn.
Harry càng an tâm một ít.
Quirrell cũng không có phát hiện động tác nhỏ của Harry, thô lỗ mà đem Harry túm tới rồi đứng trước Gương Ảo Ảnh.
Harry nhìn chính mình trong gương, nhìn cậu chớp chớp mắt, đem Hòn đá Phù thủy bỏ vào trong túi.
"Mau nói! Ngươi thấy cái gì!"
"Tôi......!Tôi thấy tôi giết Voldemort." Harry hài hước mà nhìn Quirrell.
Gân xanh trên mặt Quirrell đều nổi lên, "Đáng chết Potter, Potter! Ngươi cũng dám nói như thế, ta muốn giết ngươi!"
Nói xong giơ đũa phép lên, "Arvada ——"
Âm thầm Snape nhanh chóng nâng đũa phép lên, trong lòng mặc niệm, "Arvada ——"
Quirrell đột nhiên đau đớn mà kêu to, đánh gãy lời nguyền chết chóc.
Snape cũng thu hồi đũa phép.
"Chủ nhân......" Quirrell hoảng sợ mà kêu.
"Người hầu của ta.....!Ta nói rồi, đứa nhỏ kia là của ta....." Giọng nói tê tê khủng bố từ trên người Quirrell phát ra.
Harry gắt gao mà nắm chặt nắm tay, Voldemort, ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện.
Cơ thể Snape có chút run rẩy, không biết là bởi vì sợ hãi, hay vẫn là bởi vì phẫn nộ......!
Có bao nhiêu lâu không nghe thấy giọng nói khủng bố này......!
Mười một năm, đúng vậy, Lily đã chết đã mười một năm......!
Là Voldemort ra tay!
"Đúng vậy, chủ nhân.
Đều là Quirrell sai." Quirrell hoảng sợ mà nói với Voldemort.
"Để cho ta đến....!Ta muốn đích thân cùng Potter nói chuyện."
Quirrell có chút lo lắng, "Nhưng là, chủ nhân, thân thể của ngài......"
Voldemort có chút tức giận, "Ta còn không có suy yếu đến không thể nói chuyện!" Giọng nói tê tê rung động tựa như một con rắn đang phun nọc độc.
Cơ thể Quirrell run rẩy kịch liệt hơn, "Đúng vậy, chủ nhân của tôi."
Quirrell cung cung kính kính mà tháo khăn trùm đầu ra.
Xoay người, đem sau đầu đối mặt với Harry.
Harry thấy vẫn là gương mặt bẹp giống rắn quen thuộc kia.
"Harry Potter —— chúng ta rốt cuộc lại gặp mặt." Voldemort kéo dài giọng nói, làm Harry cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Harry ngăn chặn phẫn nộ trong lòng cùng hận ý, trên mặt hiện ra bộ dạng sợ hãi, "Ngươi là Voldemort!"
Bộ dạng sợ hãi của Harry làm Voldemort thật cao hứng, "Đúng vậy, đúng vậy.
Ta chính là Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại, Voldemort."
Ánh mắt đỏ như máu của Voldemort khinh thường mà nhìn Harry, nhỏ yếu như con kiến thế này, nó không có khả năng giết chết được ta! Lời tiên đoán đã bị đánh vỡ!
"Potter! Giao ra Hòn đá Phù thủy!"
"Mơ tưởng!" Harry che lại túi tiền, phẫn nộ trả lời.
"Quirrell! Hòn đá Phù thủy ở trong túi của hắn."
Quirrell lập tức xoay người lại, hướng về phía túi tiền Harry mà chạy đến.
Harry lập tức vươn tay chạm vào trên cánh tay Quirrell.
Nắm chặt, không chịu buông tay.
Cánh tay Quirrell giống bị ngọn lửa đốt vào mà bỏng rát, nhanh chóng vỡ ra, biến thành một nhúm tro tàn.
Quirrell hoảng sợ mà kêu to, "Chủ nhân!"
Hiển nhiên Voldemort bám vào trên người Quirrell cũng chịu ảnh hưởng, gương mặt rắn vặn vẹo khó coi, tiếng thét chói tai từ trong miệng phát ra đầy áp lực.
Harry lại đưa tay chạm vào trên mặt của Quirrell.
"Không!!" Quirrell kêu thảm, mặt nhanh chóng nứt toạc, cuối cùng hóa thành một nhúm tro tàn.
Harry lại bất đắc dĩ mà nhìn Voldemort chạy trốn, không có biện pháp, thần chú không thể nào làm tổn thương được linh hồn của hắn.
Mọi chuyện về Hòn đá phù thủy đều kết thúc.
Snape từ chỗ tối đi ra, nhìn cậu bé trước mắt quần áo hỗn loạn, nhíu nhíu mày.
Tuy rằng hắn đã xem qua ký ức này một lần rồi, nhưng là thời điểm chân chính cảm nhận trải qua chuyện này, làm hắn cảm giác tim đập nhanh.
Đúng vậy, sợ hãi.
Sợ hãi cậu bé này chết đi, sợ hãi mất đi hắn.
Snape lại ở trong lòng trào phúng chính mình, làm sao hắn từng có được qua cảm giác này?
"Giáo sư." Harry nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ân?"
"Em