Harry cùng Snape đi vào công viên trò chơi nơi đây là công viên trò chơi lớn nhất Luân Đôn.
Cho nên, rất nhiều người chen nhau.
Một cô bé không cẩn thận dẫm phải chân Snape.
Snape hung hăng mà trừng mắt cô bé kia cùng với tuổi của Harry không khác biệt lắm.
Cô bé sợ tới mức ra mồ hôi lạnh, mang theo tiếng khóc nức nở, "Xin lỗi"
Harry chạy nhanh tới giải vây, "Không có việc gì.
Em gái này, tâm tình người đó không tốt lắm.
Xin lỗi, đã dọa đến em."
Cô bé không có nói bất cứ từ gì, khóc lóc chạy về phía ba mẹ.
Harry bất đắc dĩ mà nhìn Snape, "Giáo sư, thầy dọa người ta sợ rồi kìa."
Snape hừ lạnh một tiếng, "Potter.
Ngươi hẳn là biết đến, ta chán ghét Muggle không đầu óc."
Harry không thể không đồng ý mà gật đầu, nhìn nhìn bốn phía.
Bất đắc dĩ phát hiện một sự thật, cho dù ở đây rất nhiều người, nhưng chung quanh cậu và Snape lại không có một bóng người.
Nga, Merlin a, muốn đơn giản mà ở công viên giải trí chơi vui đùa như thế nào liền khó như vậy a!
Harry đột nhiên phát hiện tàu lượn siêu tốc mà trước kia Dudley luôn luôn nhắc tới, Harry hưng phấn mà nắm tay Snape, chạy nhanh về phía tàu lượn siêu tốc.
Harry luôn nhìn về phía trước, không có thấy Snape ở phía sau vẫn luôn cúi đầu nhìn vào hai bàn tay đang giao nhau, miệng không tự giác mà cong lên.
Sau khi tới tàu lượn siêu tốc, Harry mới phát hiện cậu nắm tay Snape.
Snape lập tức bỏ tay ra khỏi tay Harry, Harry có chút thất vọng, nhẹ nhàng cười một chút, "Giáo sư, chúng ta chơi cái này đi."
Snape nắm chặt tay lại, rồi buông lỏng ra.
Rồi mới hơi hơi gật đầu.
Harry theo tàu lượn siêu tốc qua lại quay cuồng hưng phấn mà kêu to, mà Snape vẻ mặt trắng bệch, tay chặt chẽ mà bắt lấy đai an toàn, khớp xương ngón tay đều mơ hồ trở nên trắng.
Sau khi đi một vòng xong xuống dưới, Harry đặc biệt vui vẻ mà nhìn Snape, lại thấy gương mặt trắng bệch.
"Giáo sư, không có việc gì đi?"
Snape lắc lắc đầu, cố nén lại cảm giác muốn nôn, "Potter.
Giáo sư Độc Dược của ngươi còn không có yếu ớt như vậy."
Harry nhíu nhíu mày, "Giáo sư, chúng ta đi thôi."
Snape có chút ngoài ý muốn, "Potter, ngươi chỉ nghĩ dẫn ta chạy tới chạy lui thôi sao?"
Harry sờ sờ bụng, "Nga, giáo sư, đã đến giữa trưa, em đói bụng."
Snape trưng một gương mặt tái nhợt, tùy ý để Harry dẫn hắn đến một nhà hàng Muggle.
"Xin chào hai vị, xin hỏi hai người muốn dùng món gì ạ." Phục vụ nhà hàng tiến lên dò hỏi.
Snape nâng cằm chỉ vào Harry, ý bảo Harry chọn món.
Harry cầm lấy thực đơn, đặc biệt chọn những món ăn thanh đạm.
"Cậu Potter, không lẽ bây giờ ngươi muốn biến thành một con thỏ?"
"Nga, giáo sư.
Chúng ta mới vừa ngồi xong tàu lượn siêu tốc, vẫn là ăn chút đồ ăn thanh đạm sẽ tốt hơn."
Hai người ở trong bầu không khí rất hài hòa, ăn xong bữa cơm trưa này.
"Giáo sư, chúng ta trở về trường học sao?"
"Potter, là chính ngươi trở về trường học."
"Giáo sư cái kia, thầy muốn đi đâu?"
Snape nhịn không được nhíu mi lại, "Potter, ta cho rằng, ta không cần thiết phải nói cho ngươi biết, hành tung của ta."
Harry xem Snape có chút không cao hứng, lập tức dùng mắt to ướt nước nhìn Snape, "Giáo sư, em chỉ là không nghĩ một mình ở lại trường học."
Snape kéo khóe miệng, "Lại đây!"
Harry đặc biệt vui vẻ mà đi qua, tự nhiên túm góc áo Snape.
Snape phảng phất thấy sau lưng Harry có cái đuôi đang vui sướng vẩy vẩy.
Snape trong lòng thấp giọng mắng một tiếng, đáng chết, lại bị lừa.
Hắn như thế nào lại thua trên người tên bán manh này?!
Dùng độn thổ mà di chuyển, đi nhà hắn ở Spinners End.
—————————————————
Đây là lần đầu tiên Harry nhìn đến nơi ở của Snape từ nhỏ tới giờ.
Một ngôi nhà có một lầu nhỏ liếc mắt một cái là có thể nhìn đến toàn cảnh, một cái phòng khách, một cái phòng bếp, hai gian phòng ngủ, một cái phòng tắm, Harry còn ở nơi nào đó cảm nhận được pháp thuật cấm.
Hẳn là nơi nghiên cứu Độc Dược mà Snape dùng pháp thuật che dấu.
Snape