Hầm.
Ở giữa là một cái bàn đặc biệt lớn, trên mặt bàn bày ra ba bốn chồng luận văn của học sinh.
Trong phòng có hai cái giá, một cái bày đầy Độc Dược, một cái khác thì toàn là sách.
Snape ở một góc phòng, dựa gần hai cánh cửa.
Snape chỉ vào cánh cửa bên trái: "Đây là phòng ta nghiên cứu Độc Dược, ngươi tốt nhất không nên đi vào, nếu làm hỏng cái gì, hừ hừ......."
Harry gật đầu: "Tốt, em đã biết giáo sư.
Em đây ngủ ở chỗ nào? Phòng bên cạnh sao ạ?"
Snape nhướng mày lên, "Potter, ngươi chẳng lẽ còn muốn cùng giáo sư Độc Dược của ngươi ngủ ở trong cùng một phòng sao?" Snape có chút tái nhợt trên mặt mang theo một tia nhàn nhạt đỏ ửng.
Harry nội tâm một trăm phần trăm tán thành, nhưng là trong miệng nói "Không thể." Rồi mới thuận tay dùng đũa phép đem cái bàn bên cạnh một cái sô pha ghế biến thành một cái giường nhỏ.
Snape lẳng lặng mà nhìn này hết tất cả, chưa học một ngày nhưng tiểu phù thủy này lại có thể sử dụng một phép biến hình cao cấp.
Chuyện này rất khó hiểu, nhưng là hắn cái gì cũng không nói, Slytherin chưa bao giờ sẽ chủ động dò hỏi bí mật của người khác.
Harry phát hiện Snape nhìn chăm chú, cũng chưa nói cái gì, cho Snape một nụ cười sáng lạn.
Snape là người cậu tin tưởng, cậu yên tâm cho Snape biết năng lực của cậu.
Snape nhìn cậu bé tươi cười rất đẹp, nóng cháy đến phảng phất muốn hòa tan trái tim băng giá của hắn.
Trên đời này việc hắn thành công nhất chính là làm gián điệp hai mang, đương nhiên cũng thấy được sự tín nhiệm trong mắt của cậu.
Chỉ là có chút nghi vấn, hắn có cái gì đáng giá để cậu tín nhiệm sao?
"Giáo sư, xin hỏi em có thể dùng phòng tắm một chút không?"
Snape vươn ngón tay thon dài, chỉ hướng phòng ngủ: "Ở phòng ngủ."
Harry lại cho Snape một cái mỉm cười ( Harry là tính toán dùng mỉm cười chinh phục xà vương sao?), rồi mới đẩy cửa phòng ngủ ra.
Đập vào mắt, trong phòng lấy màu đen cùng màu xanh lục là chủ đạo, thật sự áp lực.
Thời điểm Harry đi ra khỏi phòng tắm mặc trên người một cái áo tắm không phù hợp thân thể cậu, Snape ngồi ở phòng ngủ đọc sách, nhìn một quyển sách.
"Giáo sư, ngạch, ta tắm xong rồi.
Thầy có thể đi tắm được rồi." Harry cũng không có cảm giác được lời nói mang theo cảm giác ái muội.
Snape nghe tiếng mà ngẩng đầu, trước mắt là cảnh tượng làm thân thể hắn không khỏi cứng đờ.
Dòng nước từ mái tóc chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, gương mặt trắng nõn bên trên có khảm một đôi mắt đá quý xanh biếc, bởi vì áo tắm quá lớn, ngực ra lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, hai nụ hoa hồng nhạt như ẩn như hiện, áo tắm dài qua đầu gối, lộ ra một mảnh ướt sũng dưới cẳng chân.
Đáng chết Snape cảm giác được cơ thể mình có nơi nào đó có dấu vết muốn sống lại, bắt buộc chính mình phải bình tĩnh lại, đứng dậy dùng phép thuật không đũa phép ném cho Harry một thần chú khô ráo.
"Potter, ai cho phép ngươi mặc áo tắm của ta."
Harry nhanh mắt phát hiện được, lỗ tai Snape hơi hơi đỏ lên, ở trong lòng cười cười, "Xin lỗi, giáo sư, ta quên không mang quần áo vào."
Snape trừng mắt liếc Harry một cái: "Ngươi nên đi ngủ."
"A, tốt, ngủ ngon." Harry nói xong, ra khỏi phòng ngủ.
Harry nằm trên chiếc giường nhỏ trong hầm, nghĩ đến cái thần chú khô ráo vừa rồi, nghĩ đến cái lỗ tai đỏ lên kia, không khỏi bật cười ra tiếng.
Severus của cậu rất đáng yêu, không phải sao.
—————————————————
Nóc nhà đổ nát, cái giường nhỏ cũ nát, mỗi bước chân dẫm xuống sàn nhà phát ra tiếng "Kẽo kẹt".
Nơi này chính là Lều Hét, nằm trên mặt đất là người đần ông kia, trên cổ có mấy cái lỗ thủng, máu chảy ra không ngừng, làm ướt cả áo chùng đen của hắn, chảy xuống sàn nhà.
Gương mặt người đàn ông cứ tái nhợt như vậy, một chút huyết sắc đều không có, đôi mắt đen thâm thúy hiện lên một sự giải thoát.
"Ha.....!Ha.....!Harry"
"Không!!!" Harry sợ hãi kêu lên, trong phòng ngủ Snape cũng bừng tĩnh.
Snape nhanh chóng đi đến mép giường của Harry, trên giường thiếu niên cuộn tròn, trừng lớn mắt, nước mắt theo hốc mắt chảy ra, trong miệng thì thầm: "Không cần....!Không cần chết..."
Snape nhìn thiếu niên trước mắt khóc lớn, thế nhưng có chút đau lòng, nhẹ nhàng mà kêu tên của cậu: "Potter."
Thiếu niên sửng sốt, nghe được giọng nói kia, thấy cặp mắt đen kia.
Là Severus.......!
Đột nhiên cậu nhào vào trong lòng ngực của Snape, gắt gao mà ôm lấy eo Snape: "Severus! Đừng rời khỏi em! Cầu anh!"
Snape vươn tay, cứng đờ mà sờ sờ tóc của Harry, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là vẫn an ủi nói: "Ta ở đây."
Một người khóc lóc, một người lẳng lặng mà ôm.
Không biết qua bao lâu, Harry đã ngủ tiếp rồi.
Snape giúp Harry đắp chăn, cũng không có trở về phòng ngủ, liền như thế ngồi ở mép