Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Phiên Ngoại 8 Snape


trước sau


Regulus Black, kỳ thật ta cùng cậu ta tiếp xúc cũng không phải nhiều.

Nhưng là lấy tính cách âm u thâm trầm của ta, có thể cùng ta nói chuyện giao lưu cũng chỉ có Lucius cùng Regulus.

Tuy rằng cùng cậu ta tiếp xúc không nhiều, nhưng là ta còn có thể cảm nhận được ấm áp cùng nhu hòa trên người đứa nhỏ đó.

Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân mà Chúa Tể Hắc Ám coi trong trọng cậu ta đi.

Regulus là người tình của Chúa Tể Hắc Ám, việc này ở trong Tử Thần Thực Tử cũng không phải là bí mật.

Chỉ cần nơi có Chúa Tể Hắc Ám, liền có Regulus xuất hiện.

Hơn nữa, Chúa Tể Hắc Ám còn rất sủng ái cậu ta.

Nhưng là không biết vì cái gì, có một ngày Chúa Tể Hắc Ám tuyên bố Regulus đã chết.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, tất cả Tử Thần Thực Tử sùng bái phù thủy trí tuệ cường đại này, đều trở nên càng ngày càng tàn bạo.

Sau khi Regulus tỉnh lại, ta liền cùng Harry rời khỏi nhà Black.


Không biết vì cái gì, khi lại lần nữa cùng Harry trở về Spinners End, ta cảm giác cả căn nhà trở nên đầy đủ hơn.

Không hề trống rỗng như trước.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn ghé vào trên người ta, nghe hắn cùng ta nói về chuyện tương lại sinh đứa nhỏ, trái tim ta bất giác đều trở nên ấm lên.

Gian nan khổ cực thì sinh tồn, an nhàn hưởng lạc lại diệt vong.

Ta cũng không biết, nguy hiểm đang từng bước từng bước tới gần.

Harry sau khi trở về từ nhà Weasley, khuôn mặt nguyên bản nhu hòa bỗng trở nên đặc biệt nghiêm túc, biểu tình cứng đờ.

"Ông Weasley nói, Bộ Pháp Thuật gần đây xuất hiện rất nhiều người mới.

Có một người tên là Robert Smith, là người mà Fudge tín nhiệm.

Em cảm thấy cái này có vấn đề, đặc biệt là cái người tên Robert Smith, Severus anh có nghe nói qua người này chưa?"
"Ta trước nay chưa từng nghe nói qua người này." Ở trong Tử Thần Thực Tử, ta trước nay cũng chưa từng nghe qua tên người này.

Đang lúc ta muốn nói, đau nhức trên cánh tay đánh gãy suy nghĩ của ta.

Ta biết loại cảm giác này, đã từng trước đây mỗi khi Chúa Tể Hắc Ám triệu hồi ta hoặc là lúc hắn tức giận, dấu hiệu hắc ám liền sẽ trở nên đau nhói.

Ta vén tay áo, quả nhiên, dấu hiệu hắc ám kia rất sống động, đặc biệt dữ tợn.

"Chúa Tể Hắc Ám đang khôi phục sức mạnh, chúng ta phải nắm chặt thời gian." Ta cảm nhận được, người đó sắp sống lại.

Chuyện này, nhất định phải nói cho Dumbledore biết.

Vì thế, ta cùng Harry đi tới thung lũng Godric.

Đi vào nơi này, tránh không được ta cũng phải nhìn thấy mộ của Lily.

Trước kia ta chưa từng đi qua nơi này, ta sợ hãi.


Đúng vậy, ta sợ hãi.

Sợ hãi nhìn thấy Lily vỗn dĩ còn sống, hoạt bát lại biến thành một khối băng lạnh lẽo như vậy, một bia mộ không có lời đáp.

Nhưng là có một số việc, chung quy

vẫn cần phải chấm dứt.

Ở khi Harry âm thầm cổ vũ, ta đem tất cả mọi chuyện đều nói ra.

Về tiên đoán, về tự trách, về Harry.

Ta thiệt tình hy vọng, nếu Lily có thể nghe thấy lời nói của ta, có thể tha thứ ta, có thể chúc phúc ta cùng Harry.

Sau khi gặp được Dumbledore, Harry đem tất cả mọi chuyện đều nói cho lão gia hỏa này biết.

Hắn lập tức liền mang theo chúng ta đi tìm Grindelwald.

Tìm một Chúa Tể Hắc Ám đời đầu hỗ trợ đánh bại Chúa Tể Hắc Ám đời thứ hai, ta thật sự không dám đánh giá đây có phải là một ý kiến hay không nữa.

Thời điểm ta thấy Chúa Tể Hắc Ám đời đầu, ta thừa nhận ta xác thật ngây ngẩn cả người.

Ông ta giống như những gì trong sách viết, rất là đẹp trai.

Nhưng là vì cái gì, lão già lớn tuổi này lại có thể trẻ trung như vậy.

Khi Dumbledore cũng khôi phục diện mạo chân thật của ông ta, trong lòng ta liền có suy nghĩ muốn đánh người, "Cho nên, ông căn bản không cần dùng đến độc dược sâu răng, đúng không?"

Hàm răng trắng tuyết kia, quả thực so với răng của cự long còn muốn rắn chắc hơn.

Lão gia hỏa này thế nhưng lại để ta mỗi ngày làm độc dược sâu răng cho hắn, ta thật đúng là, đầu óc bị cự quái dẫm rồi?
Khai giảng, ta dự đoán được Dumbledore sẽ đem Grindelwald tiến vào trường học, nhưng là ta không bao giờ có thể nghĩ được, Umbridge con cóc kia thế nhưng cũng ở đó.

Căn cứ ký ức của Harry, không phải năm thứ năm của Harry bà ta mới xuất hiện sao? Xem ra, thời gian thật sự đã biến chuyển, Chúa Tể Hắc Ám sắp sống lại rồi.

Umbridge ở hai lần Harry âm thầm tra tấn, không cam lòng mà rời khỏi Hogwarts.

Ta không thể không nói, Harry làm rất tốt.

Có đôi khi, gien xuẩn sư tử trên người Harry vẫn là rất đáng yêu.

Bắt đầu từ ngày Harry bị cảm, ta liền xem xét kỹ lại bản thân ta.

Vì cái gì, trước nay ta đều không chú ý quan sát cách ăn mặc quần áo của Harry? Vì cái gì, độc dược sinh con có thể để tùy tiện như vậy, làm hại Harry đau đớn như vậy?
Ta có phải hay không đã quan tâm Harry quá ít?
Harry, có phải hay không đã rất đau lòng......!
Rất xin lỗi, Harry.......


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện