Thấy Harry tỉnh lại, ta rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chính là tiểu cự quái trước mắt lại không có chút gì lo lắng cho thân thể của chính mình, mà còn vì ta điều chế thành công Độc Dược sinh con mà vui vẻ hoan hô.
Ta thật sự không biết nên hình dung hành vi hiện tại của Harry như thế nào nữa, ngu ngốc? Ngu xuẩn? Không đầu óc? Nhưng là....!Nó vẫn làm ta thấy cảm động......!
Thời gian càng ngày càng khẩn trương, Chúa Tể Hắc Ám sắp sống lại là chuyện mà chúng ta không thể bỏ qua, vì thế, chuyện phá hủy Trường Sinh Linh Giá càng thêm quan trọng.
Sau khi chờ cơ thể Harry khỏe hẳn, ta liền cùng Harry đi tới nhà cũ Gaunt.
"Đây là nhà cũ Gaunt.....!Thật là giống y như trong trí nhớ.....!Cũ nát....." trong giọng nói Harry mang theo một chút ghét bỏ.
Xác thật, căn nhà trước mắt thật sự là làm người ta không thể không chê bai được.
Mái nhà rách nát lung lay sắp đổ, cái cửa ra vào duy nhất cũng không còn nguyên vẹn gì mấy.
Ta theo bản năng mà nhăn lông mày lại, "Harry, cẩn thận một chút."
Harry ngoan ngoãn gật gật đầu, đi ở sau lưng ta.
Ta vì hành động này của hắn, cảm giác có chút sung sướng.
Chúng ta mỗi người cầm chặt đũa phép trong tay, đi vào trong nhà cũ Gaunt, bên trong so với tưởng tượng của ta còn tồi tệ hơn rất nhiều.
Sàn nhà mục nát, đi không cẩn thận là sẽ sẩy chân té ngã, Harry không cẩn thận trượt té, ngã vào sau lưng của ta.
Thân thể mềm mại, cùng hơi thở dịu mát, đột nhiên làm ta nhớ tới cái đêm tình cảm mãnh liệt kia.
"Harry...." Ta nâng vật nhỏ này đứng dậy, ta vừa muốn nói, hắn liền cắt ngang lời nói của ta.
"Xin lỗi, Severus, em không cẩn thận......"
Bộ dáng đáng thương kia làm trái tim ta mềm nhũn, đáng chết, ta tự rủa thầm bản thân một tiếng, "Harry, nếu em không muốn ở chỗ này bị ta hung hăng đặt ở dưới thân của ta, mau chóng thu hồi lại biểu cảm của mình đi."
Nghe được lời ta nói, tiểu cự quái quả nhiên thu lại biểu cảm một ít, trái tim xôn xao bất an của ta cũng từ từ nhẹ nhàng mà buông xuống, bắt đầu nghiêm túc mà tìm kiếm chiếc nhẫn.
Tìm kiếm nửa ngày, rốt cuộc cũng phát hiện chiếc nhẫn có đính một cục đá đen bình thường nằm trên sàn nhà.
Ta vừa định bước lên cầm lấy chiếc nhẫn, đã bị Harry một tay túm chặt lại, "Severus....!Anh còn nhớ rõ vì sao giáo sư Dumbledore lại chết không?"
"Chết như thế nào....." Snape hơi hơi nhướng mày, "Bị ta dùng lời nguyền giết chóc....."
Ta không biết lúc này Harry hỏi ta vấn đề này để làm gì, ta thậm chí có chút tức giận, hắn lại ở ngay đây vạch trần vết sẹo của ta.
Không biết tiểu gia hỏa này ăn gan hùm mật gấu ở đâu, liền tát một cái vào sau đầu ta, "Anh thiệt ngốc nha, cánh tay của giáo sư Dumbledore.....!Bị trúng lời nguyền hắc ám, anh đã điều chế Độc Dược cho hiệu trưởng, nhưng là ông ấy không thể sống quá hai năm.
Cho nên nói, là bởi vì lời nguyền hắc ám kia, cũng chính là vì cái nhẫn này mới chết."
Nghe được một Potter nói ta ngu ngốc, cảm giác này đúng là có chút kỳ diệu, "Harry chưa từng có Gryffindor nào nói Slytherin là ngu ngốc."
Ta nhìn Harry cong khóe miệng lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn của Slytherin, "Severus, em không chỉ là một Gryffindor, mà em cũng là một Slytherin, anh lại quên rồi."
Ta nhướng mày, đồng ý quan điểm của hắn.
"Hơn nữa....!Em chính là bạn lữ của viện trưởng nhà Slytherin ——" Harry đem hai chữ bạn lữ đặc biệt kéo dài, trong giọng nói mang theo vui thích, biểu tình có chút nghịch ngợm.
Đáng chết —— thật là đáng yêu.
"Cho nên, cái nhẫn này, làm sao bây giờ?" Không thể tiếp xúc trực tiếp, làm sao bây giờ, "Trực tiếp dùng xà độc?"
Harry gật gật đầu, "Có thể thử một lần."
Đem xà độc đã chuẩn bị từ trước, đổ vào trên mặt chiếc nhẫn, nhưng là không có tiếng thét chói tai như đã dự đoán, xà độc giống như bị vật gì đó cản trở, chảy xuống từ hai mặt bên của chiếc nhẫn.
"Quả nhiên a....!Vẫn là cần phải cầm lên....." Harry thì thầm, đi về phía trước.
Ta hoảng sợ mà đẩy cái tay muốn cầm chiếc nhẫn lên của Harry, "Em điên rồi?! Hôm nay lại không mang đầu óc ra cửa sao!"
Harry mỉm cười nhìn ta mà nói, "Severus, không có việc gì đâu.
Chỉ cần không đeo chiếc nhẫn thì sẽ không có việc gì.
Hơn nữa, em đoán đây là câu thần chú mê hoặc, sẽ mê hoặc làm người khác muốn đeo chiếc nhẫn.
Cho nên, chỉ cần không bị mê hoặc là được."
"Cho nên ta sẽ là người cầm chiếc nhẫn." Ta như thế nào có khả năng để vật nhỏ làm chuyện nguy hiểm này.
Harry kiên quyết lắc lắc đầu, "Không, Severus, nên là em.
Giáo sư Dumbledore cũng không thể chống cự lại mê hoặc của nó, em nghĩ, anh cũng không được đâu."
Ta không khỏi nhếch khóe miệng, trào phúng mà nhìn hắn, "Dumbledore không thể cự tuyệt được mê hoặc của chiếc nhẫn này, vậy em có gì chắc chắn bản thân sẽ cự tuyệt được nó?"
Ai biết Harry làm lơ nụ cười trào phúng của