Lễ Giáng Sinh sắp đến, khi Dumbledore dùng cái khuôn mặt đầy nếp nhăn của cụ cười vui vẻ mà thông báo tổ chức vũ hội Giáng Sinh, ta thừa nhận, trong lòng ta đang thầm nguyền rủa lão già này.
Trở lại hầm, nhìn vẻ mặt nhíu mày không vui của Harry, ta không khỏi bắt đầu lên tiếng mắng Albus Dumbledore.
"Cái lão già Dumbledore này chắc chắn trong đầu lão đều bị kẹo con gián bịt kín lại hết rồi, hoặc là Grindelwald không thỏa mãn nổi yêu cầu của lão, bằng không một người có đầu óc sẽ không nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc đó được."
Nhìn ánh mắt tán đồng của Harry, ta biết hắn đang phiền não điều gì.
Phiền não, ai sẽ là bạn nhảy của kẻ được chọn.
Ta nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hắn, nhìn biểu cảm đáng thương cùng đôi mắt ướt át ánh lệ của hắn, làm ta thiếu chút nữa đã gật đầu, đồng ý làm bạn nhảy của hắn.
Cái này thật là đáng sợ.
Ta không thể, ít nhất thì hiện tại không thể được.
Bởi vì ta không thể để cho toàn bộ giáo viên cùng học sinh của Hogwarts biết quan hệ của ta và Harry, quan trọng hơn là không thể để Chúa Tể Hắc Ám biết được.
Cái này giống như xung quanh đều là thú dữ không thể không đề phòng.
Đây là tình huống hiện tại của ta và Harry, không thể công khai, một khi công khai thì sẽ nhận được Lời Nguyền Giết Chóc của Chúa Tể Hắc Ám.
Nhưng là trong lòng ta cứ thấp thỏm không yên, bởi vì đã xem qua ký ức lúc trước của hắn, hình như lúc đó bạn nhảy mà hắn muốn mời là một Ravenclaw tên là Cho Chang.
Cô nàng đó rất xinh đẹp rất cuốn hút còn là hoa khôi của Ravenclaw.
Hơn phân nửa phù thủy nhỏ vị thành niên sẽ bị hấp dẫn bởi cô nàng mang hơi thở thần bí lại xinh đẹp này.
Nghĩ vậy, trong ngực ta lại trào lên một cảm giác buồn bực.
Làm cho ta cảm thấy khó thở, ta làm thế nào cũng không thể xóa bỏ được cảm giác này.
Chuyện này sao có thể xảy ra, ta Severus Snape, ta không ngờ có một ngày ta lại ghen, a!
Khi biết bạn nhảy của Harry là Sirius Black, tuy rằng ta vẫn có chút buồn bực, nhưng là như thế còn tốt hơn cô nàng xinh đẹp kia.
Buổi tối Giáng Sinh, Harry đang ở trong hầm thay quần áo.
Mà ta, đột nhiên cảm nhận được cảm giác đau đớn mãnh liệt từ cánh tay trái.
Kinh nghiệm nhiều năm nói cho ta biết, đây là Chúa Tể Hắc Ám triệu hoán ta.
Vì không muốn để cho Harry lo lắng, ta thậm chí dùng đến Bế Quan Bí Thuật, dùng tất cả sức mạnh ý chí để bản thân ta không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Khế ước linh hồn giao hòa, có một đặc điểm mà ta rất không thích.
Đó là, không thể che dấu được cảm giác đau đớn của bản thân.
"Severus, thấy em mặc như thế nào?"
Nhìn cậu bé trước mắt, ta gắt gao mà áp xuống tiếng rên rỉ đau đớn muốn thoát ra, khống chế cánh tay trái đang run rẩy, nhàn nhạt mà trả lời, "Không tồi."
Nhìn cậu bé đi ra khỏi hầm, đến lúc ta không cảm nhận được hơi thở của cậu bé nữa.
Ta mới nhẹ nhàng thở ra, tê liệt ngã xuống giường.
Ta xốc ống tay áo lên, cái dấu hiệu hắc ám xấu xí kia đang dữ tợn vặn vẹo.
Dấu hiệu hắc ám trên cánh tay dữ tợn vặn vẹo mang đến cho ta một cơn đau đớn không thể nào ức chế được.
Tựa như đang có một con rắn, đang bò tán loạn trên làn da ta, cắn xé da thịt ta vậy.
Không có biện pháp, ta lảo đảo bước đi nghiêng ngả đến lò sưởi, lấy một chút bột Floo, "Trang viên Smith."
Lúc mà ta đi ra khỏi lò sưởi, liền nhìn thấy một thanh niên mặc một chiếc áo choàng màu đen có mái tóc màu vàng còn có đôi mắt đỏ tươi như máu.
Hắn để chân trần đứng cách Snape không xa, nhẹ nhàng nói, "Severus, đã lâu không gặp